Chương 2: Muốn khinh nhờn.

Lúc đầu cô không nghĩ là nhanh như thế.

Theo kế hoạch ban đầu của Thẩm Tư Ngôn, sau khi nhận được thông báo trúng tuyển, hầu hết mọi thứ cô đều có thể được chuẩn bị kỹ càng, dù sao, con đường để lấy một số thứ không phải quang minh như vậy, sẽ tốn một chút công sức. Nhưng bây giờ, cô vẫn còn một số thứ mà cô chưa có.

Tuyệt đối không thể để anh ra ngoài vào ngày mai.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Thời Khê, hẳn là anh đã đáp ứng hẹn cô ấy ngày mai ra ngoài ăn cơm, một tuần lễ này, ngay cả sách anh đọc cũng là từ thư viện gửi tới, căn bản anh không bước ra khỏi cửa nhà, lần trước chuyển phát nhanh cũng là cô lấy giúp. Hiện tại anh lại vì mời một cô gái đi ăn tối mà dự định ra khỏi cửa.

Chỉ có thể động thủ vào tối nay thôi.

Ý nghĩ có thể chiếm hữu Thẩm Thời Khê tối nay khiến cô hưng phấn, cô đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu, trước đây, cô không biết mình nên làm gì để chiếm hữu anh, nhưng bây giờ Thẩm Tư Ngôn hiểu rằng cô thực sự có thể, trước tiên là chiếm thân thể anh, rồi sau đó mới nghĩ đến những thứ khác.

Nếu sau này Thẩm Thời Khê bị một người phụ nữ khác chiếm hữu ...

Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi đã khiến Thẩm Tư Ngôn cảm thấy không thể chịu nổi, cô tuyệt không thể để chuyện như vậy xảy ra, Thẩm Thời Khê chỉ có thể là của cô.

Cô biết hành vi như vậy của mình là bệnh hoạn và nguy hiểm nhưng cô đã tra cứu pháp luật, biết rằng phụ nữ cưỡиɠ ɧϊếp đàn ông sẽ không cấu thành tội cưỡиɠ ɠiαи, cho nên cô không phạm pháp không phải sao?

Lúc đầu cô định đi lấy dược vật kia, cũng đều là vi phạm lệnh cấm dược phẩm, nhưng vì thời gian gấp gáp nên cô chưa kịp mua, chỉ là trong tay cô còn một số vật dụng tình thú trên giường, cái này không phạm pháp, không phải sao?

Cho nên, hành vi của cô không có gì là sai, phải không?

Khi đồ ăn được đưa đến, Thẩm Tư Ngôn gọi anh xuống lầu, ai biết được anh lại vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại, cô cứ nhìn anh như vậy, mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng dựa vào những gì cô biết về anh, bây giờ tâm trạng của anh rất tốt.

Anh đang gọi ai vậy?

Với cô gái đó sao?

Mối quan hệ của họ đã tốt đến mức này sao?

Cô bỗng nhiên không muốn làm chuyện buổi tối, hiện tại cô thật sự muốn trói anh lại, lẽ ra cô nên hạ thuốc ngủ vào canh anh sớm hơn, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cô ngủ không ngon, mẹ cô đưa cô đến bệnh viện kê đơn thuốc, cô vẫn chưa uống hết. Đáng tiếc là đến hơi muộn, Thẩm Thời Khê đã lấy đồ ăn rồi.

Tối nay ba mẹ không về nhà, sức khỏe bà ngoại không tốt, vừa mới nhập viện không lâu, tối nay ba mẹ sẽ chăm sóc bà, Thẩm Tư Ngôn mới nhận được tin tức. Điều này có nghĩa là cả đêm hôm nay, đều chỉ thuộc về cô và Thẩm Thời Khê.

Đó không phải là cơ hội trời cho sao?

Tất cả mọi thứ đang nói với cô, đêm nay là cơ hội tốt nhất, thiên thời địa lợi nhân hoà, nghĩ tới việc Thẩm Thời Khê sẽ sớm thuộc về cô, tay cô run lên vì kích động. Cô phải hít một hơi thật sâu để kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Thẩm Thời Khê bên cạnh, thất bại trong gang tấc.

Chỉ cần nhìn thấy anh, những suy nghĩ điên cuồng và bệnh hoạn trong lòng cô bắt đầu lan rộng ra và phát triển một cách bừa bãi, anh là gốc rễ của sự điên rồ của cô.

Đây chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?

Nhìn Thẩm Thời Khê thu thập đồ mình ăn xong, buộc gói lại và ném vào thùng rác, không hiểu sao, trong đầu cô lại nghĩ đến cảnh thắt nút bαo ©αo sυ của anh, cô chưa từng thấy bao giờ, nhưng nhất định là rất đẹp. Dù sao, ngón tay của anh đẹp như thế, bất kể anh làm gì đều phi thường ưu nhã.

Thẩm Thời Khê đã học qua dương cầm, tất cả mọi người nhìn thấy đôi tay kia của anh sẽ cảm thấy đây là một đôi tay của nghệ sĩ dương cầm, những ngón tay thon dài và các khớp xương rõ ràng, sạch sẽ trắng trẻo, bất luận cái gì ô uế làm vấy bẩn đôi tay kia đều là khinh nhờn.

Nhưng Thẩm Tư Ngôn hết lần này đến lần khác muốn khinh nhờn.

Nếu đôi bàn tay đó dính đầy dịch thể của mình, nếu nó bị cô ngậm từng ngón một vào miệng, bị nhiễm hơi thở của cô, liệu chúng có còn thần thánh và không thể khinh nhờn như trước không?

“Thẩm Tư Ngôn, còn chưa ăn xong sao?” Thẩm Thời Khê nhìn cô.

Cô bĩu môi, "Đúng vậy, em vẫn luôn ăn rất chậm, cũng không phải là anh không biết."

Anh không nói gì, chỉ bảo cô ăn xong để túi rác ra ngoài cửa, sau đó một mình lên lầu, nhìn bóng lưng anh, Thẩm Tư Ngôn liếʍ môi, bỗng nhiên có chút khô miệng.

Từ nhỏ đến lớn, cả hai đều thích gọi tên nhau, cô biết lý do của mình, phảng phất như anh không phải anh trai của mình, chỉ là một phương thức ti tiện nhỏ mà thôi, cũng không thể thay đổi bất kỳ sự thật nào, Thẩm Thời Khê vẫn là anh trai của cô, anh trai cùng huyết thống.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Thẩm Thời Khê nằm trên ghế sô pha, đeo tai nghe bắt đầu xem những đoạn video ngắn, kỳ thật, trước kia cô chưa bao giờ hiểu những thứ này, tất cả kiến

thức lý thuyết chỉ giới hạn ở kiến

thức sinh lý đã học trong lớp sinh học, làm thế nào để đi vào, từ nơi nào đi vào, làm sao để thoải mái, cô cũng không biết.

Vậy nên cô chỉ có thể mượn những video nhỏ này để học tập một chút, đến lúc đó không đến mức cái gì cũng không làm được.

Không thể không nói, thủ đoạn của bọn họ rất nhiều, cô tìm được một cặp thanh mai trúc mã, cũng giống như cô muốn làm như vậy với Thẩm Thời Khê, tuy rằng trong miệng nói ra rất nhiều lời cự tuyệt, nhưng chàng trai vẫn là nhượng bộ.

Thẩm Thời Khê sẽ giống như thế sao?

Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt nhẫn nhịn của anh, cô đã bắt đầu cao hứng, thậm chí còn tự động thay khuôn mặt của người đàn ông trong video bằng khuôn mặt của Thẩm Thời Khê, nếu anh có thể nói điều gì đó để cầu mình thì thật là tuyệt.

Nhưng Thẩm Tư Ngôn hiểu rõ anh, rất khó.

Xem hết một bộ cũng đã gần ba giờ, mặc dù sau kỳ thi đại học cô có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra muốn đi làm gì, mặc dù có khoá học trực tuyến, nhưng bây giờ chưa đi học, cô cũng có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, có lẽ nên tìm chuyện gì đó để gϊếŧ thời gian.

Có lẽ cũng có thể suy nghĩ một chút về chuyên ngành để học ở trường đại học.

Vài ngày trước, ba mẹ vừa bàn luận chủ đề này với họ, trước khi kỳ thi đại học kết thúc, đáp án đều có trên mạng, bọn họ đều kiểm tra đáp án, ước lượng điểm số rồi suy nghĩ xem nên học trường nào và chuyên ngành gì theo đề án.

Thẩm Thời Khê hoàn toàn không cần lo lắng, anh thi đua thêm điểm, anh có thể tùy tiện chọn một trường học trong nước. Đối với Thẩm Tư Ngôn, hai trường tốt nhất có một số hạn chế về chuyên ngành mà cô có thể chọn, nhưng những trường còn lại đều không có vấn đề gì.

Khi đó, cô đã hỏi Thẩm Thời Khê.

"Anh muốn đi thủ đô?"

"Muốn."

Điều cô nghĩ lúc đó là nếu Thẩm Thời Khê muốn đến thủ đô, vậy cô có thể đi cùng anh, tất nhiên, ba mẹ cô ủng hộ cô, anh em có thể chăm sóc lẫn nhau trong một môi trường xa lạ, lấy điểm số chả bọn họ vào cùng một trường đại học không phải là vấn đề lớn.

Thẩm Thời Khê vẫn có bộ dạng không lạnh không nhạt đó, không có bất kỳ sự mong đợi hay vui mừng nào đối với câu nói của cô, quyết định của cô không là gì đối với anh.

Cô nghĩ, nếu cô không phải là em gái của Thẩm Thời Khê, nếu bọn họ chỉ là bạn bình thường học cùng trường cao trung, có lẽ khoảng thời gian tình yêu này của cô sẽ bị chôn vùi mãi mãi, sẽ kết thúc mà không nói một lời.

Nhưng trở thành anh em thì thế nào?

Mỗi quy tắc đạo đức và luân lý đóng khung trong các quy tắc không thể vượt qua, đây là điểm mấu chốt cuối cùng.

Tất cả bọn chúng đang biến cô thành một người bình thường.

Thế nhưng rất là khó.