Chương 18: Đừng ép bản thân!

Cuộc họp này kéo dài rất lâu, giáo viên chủ nhiệm nói rất nhiều về thời học đại học của thầy ấy, bật chế độ nhớ về quá khứ, hoàn toàn không thể dừng xe, cho đến khi Thẩm Tư Ngôn bắt đầu ngáp, cô mới nhận ra mình không phải là người duy nhất ngáp, nữ sinh bên cạnh cũng bắt đầu lén lút ngáp.

"Cậu cũng buồn ngủ sao?" Nữ sinh kia trực tiếp hỏi.

“Một chút,” cô nói.

"Tớ tên Ôn Lam, ngủ ở giường đối diện cậu."

"Thẩm Tư Ngôn."

Ôn Lam hỏi: "Cậu có cảm thấy, hơi đói không?”

Sau đó, cô nhìn Ôn Lam lấy từ trong túi ra một chiếc bánh quy nhỏ đưa cho cô một cái, sau đó lặng lẽ ăn một miếng dưới gầm bàn, thậm chí còn nhai rất khẽ, khiến người ta nghi ngờ trước đây cô ấy thường xuyên làm loại chuyện này, nhưng đó là sự thật. Khi còn học cao trung, cô đã thấy nhiều học sinh lấy đồ ăn vặt và nhét vào miệng vì đói bụng.

Hẳn là một kỹ năng được hình thành ở cao trung, không nghĩ tới có thể sử dụng ở trường đại học.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Cô để chiếc bánh quy nhỏ vào túi, không ăn. Cô thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đói, nhưng thời gian không đói bụng chiếm phần lớn thời gian, bây giờ là lúc cô không đói.

Từ cuộc họp đến giờ, Lục Thâm Tư vẫn chưa gửi tin nhắn nào cho cô, nhưng trực giác mách bảo, Lục Thâm Tư vẫn đang đợi cô, vì vậy Thẩm Tư Ngôn đã gửi tin nhắn xin lỗi hắn.

Lúc ra ngoài, cô nhìn thấy tin nhắn đã gửi cho Thẩm Thời Khê hai giờ trước, vẫn là báo cáo cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng cô vẫn chưa nhận được hồi âm.

Đã nửa tháng trôi qua, Thẩm Tư Ngôn đã quen với cuộc sống như vậy, dù sao, bất kể cô gửi cái gì, Thẩm Thời Khê sẽ không trả lời cô, ngay cả khi cô nói cô bị trật chân trong lúc huấn luyện quân sự, bị ngã đau, đầu gối và bàn tay của cô bị trầy da, cũng không có phản hồi.

Chắc anh nghĩ cô nói dối.

Thật ra không có, tất cả đều là sự thật, tất cả những gì cô nói đều là sự thật, chân bị trật là cô đi khập khiễng đến ký túc xá bôi thuốc, còn vết trầy da là do Ôn Niệm Sơ xử lý giúp cô, sau đó xin hai ngày nghỉ cũng là hợp lý. Thuận lợi vượt qua toàn bộ khóa huấn luyện quân sự.

Khi gửi tin nhắn, Thẩm Tư Ngôn đã cố gắng hết sức để nói những lời này với giọng điệu thoải mái, như thể cô không quan tâm, cô cũng muốn nói chuyện gì đó vui vẻ, nhưng không có. Ít nhất cho đến bây giờ, không có gì khiến cô cảm thấy là chuyện vui, cô không thích chia sẻ, nhưng đây là cái cớ duy nhất để cô liên lạc với Thẩm Thời Khê.

Mãi cho đến 6 giờ 30, chủ nhiệm mới bằng lòng thả họ đi, mấy người cùng nhau đi bộ đến nhà ăn, Ôn Niệm Sơ tách khỏi đám đông, nói gọi đồ ăn bên ngoài, đi thẳng về ký túc xá. Cô suy nghĩ rồi nói có hẹn trước rồi cũng rời đi.

Nhưng cô không bước tiêu sái như Ôn Niệm Sơ, thậm chí còn ngoái đầu nhìn lại hai lần, nghĩ mình làm như vậy sẽ không hòa nhập được với mọi người, trong lòng có chút lo lắng.

"Thẩm Tư Ngôn."

Lục Thâm Tư sải bước về phía cô.

“Sao anh lại ở đây?” Cô còn chưa tới nơi đã hẹn, sao hắn lại tới đây?

"Anh quen thuộc với trường học hơn em. Đây là con đường ngắn nhất từ

khoa luật tổng hợp đến nhà ăn." Lục Thâm Tư rất tự giác đứng bên cạnh cô.

Thẩm Tư Ngôn không nói, không ai nói chuyện trong suốt dọc đường, cô không biết phải nói gì, cô không quen thuộc với Lục Thâm Tư, vì vậy cô không biết cách nắm bắt tiêu chuẩn của cuộc trò chuyện, vì vậy cô chỉ đơn giản là không nói.

"Anh đến từ khoa Tâm lý học, lớn hơn em hai tuổi, kỳ nghỉ hè gặp được em, bởi vì anh đến đó thực tập hè nên thuận tiện đi dạo một vòng, không ngờ lại gặp em hai lần." Lục Thâm Tư giải thích, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nơi em mua trà sữa là nơi cách chỗ anh thực tập gần nhất."

Đây có phải là giải thích không?

"Cho nên, anh cảm thấy chúng ta hữu duyên."

Thẩm Tư Ngôn nắm lấy hai từ cuối cùng, "Hữu duyên?" Hữu duyên nhưng không chia cắt.

"Nếu ở trường học gặp phải chuyện gì thì có thể tìm đến anh, bất luận như thế nào, anh sống ở nơi này lâu hơn em hai năm, có một số việc luôn rõ ràng hơn em."

“Cảm ơn.” Cô biết đây là lời khách sáo, vì vậy cô không coi là thật.

Lục Thâm Tư mỉm cười, "Anh nói nghiêm túc đó, em có thể hỏi bất cứ điều gì."

“Được.” Cô bắt gặp ánh mắt của hắn, gật đầu.

Tại sao lại đồng ý ăn tối với Lục Thâm Tư, tại sao đến bây giờ vẫn đang sánh bước cùng hắn trong trường học, tại sao vẫn tiếp tục kết giao với hắn khi biết rõ hắn có tâm tư khác với mình?

Thẩm Tư Ngôn bắt đầu tự hỏi bản thân, cô không phải nói chỉ thích Thẩm Thời Khê thôi sao, sao bây giờ cô còn có thể thân thiết với chàng trai khác như vậy, ít nhất trước đây cô sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng Lục Thâm Tư thực sự không khiến người ta chán ghét, ít nhất không làm cô chán ghét, mỗi lời nói ra cũng sẽ không làm cô cảm thấy gánh nặng.

Các cô gái tựa hồ bị một số chi tiết nhỏ làm cho rung động, giống như vừa rồi Lục Thâm Tư đã vô thức bảo vệ cô khi có nhiều người, bởi vì đó không phải là mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái, vì vậy tay không gần, chỉ là khoảng cách của bạn bè bình thường, Thẩm Tư Ngôn chú ý, nhưng không nói.

Cô chỉ thì thầm với chính mình, "Anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt, phải không?"

Sau đó trả lời trong lòng: "Phải, anh ấy chính là như vậy."

Mọi chuyện đều được cẩn thận từng li từng tí, không để người xung quanh phát hiện, thật ra đã lâu cô không nói chuyện một mình, từ khi bị cho là không bình thường, cô đã cố gắng kiềm chế, nhưng trong lúc nghỉ hè, cảm xúc khó chịu lên đến đỉnh điểm, Thẩm Tư Ngôn chỉ có thể tìm cách khác để bản thân thoải mái hơn một chút.

Cách duy nhất là trốn trong phòng và nói chuyện một mình.

Nó giống như chuyển đổi tài khoản, vì vậy mới có thể ngừng chú ý đến Thẩm Thời Khê nhiều như vậy, có thể ít chú ý đến anh hơn, cô có thể cố gắng phớt lờ anh nhiều nhất có thể, nỗ lực chữa trị bản thân.

Rất ngu ngốc.

Một lần nữa đặt mình vào tình thế tuyệt vọng.

Chỉ khi không còn đường lui, cô mới làm điều này, nói chuyện với một bản thân khác. Nhưng một khi đã bắt đầu thì khó thu lại, đã hơn một tháng rồi mà vẫn không khá hơn, cô phải mất một thời gian dài mới bỏ được thói quen tự nói chuyện một mình này, trước đây rất khó, bây giờ cũng vậy.

"Thẩm Tư Ngôn, em ăn gì?" Lục Thâm Tư hỏi.

"Thật ra món gà rang muối giòn ở đây khá ngon, sườn xào chua ngọt cũng được. Món chay thì tôi đề cử khoai tây thái sợi xào chua cay và giá xào, món chay khác thì tùy nhân phẩm."

Thẩm Tư Ngôn nghiêm túc nhìn, "Vậy thì khoai tây thái sợi xào chua cay đi."

Thực ra cô không có khẩu vị, nhưng vẫn phải ăn, đây đã thành thói quen, nếu không sẽ bị coi là không bình thường, cô không muốn như vậy.

Vì vậy ngồi đối diện với Lục Thâm Tư, Thẩm Tư Ngôn yên lặng cầm đũa lên, máy móc dùng bữa, có chút buồn nôn, cố gắng nuốt xuống, đồng thời nuốt xuống cảm giác nôn mửa cùng với thức ăn.

Không sao đâu, sẽ ổn thôi, chỉ cần nuốt nó vào là sẽ ổn thôi.

Kiên trì một chút nữa.

Cổ họng cô có cảm giác buồn nôn dữ dội, cô nhắm mắt lại, cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, không thể bị anh phát hiện, càng không thể bị Lục Thâm Tư biết. Cho nên cô không thích cùng người khác ăn cơm, bởi vì như vậy người ta sẽ nhìn thấy cô chật vật như thế nào mới ăn được, cô không thể lẳng lặng vứt bỏ đồ ăn.

Đây là trong nhà ăn, vì vậy cô không thể nôn.

Thẩm Tư Ngôn, nhất định mình phải ăn hết.

"Đừng ăn." Lục Thâm Tư nắm lấy tay cô, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô.

"Không thoải mái thì đừng ép mình."

———————

Lời tác giả:

Tạm thời là phần của Tiểu Lục, sau đó là phần của anh trai, phần còn lại là sân nhà của Tiểu Lục.

Đại khái là anh trai 1v1 trước, sau đó là Tiểu Lục 1v1, và sau đó là 1v2.