Chương 40: Cơ hội

"Cơ hội"

Trần Kiến Kiều biết Kỳ gia cầu thân với Chu gia đó là sau khi Chu viên ngoại cuối cùng cũng quyết tâm đáp ứng mối hôn sự này.

Nàng mới nghe được chuyện này, có loại cảm giác 'Quả thế' trong tâm nàng, nhưng cũng không giấu được cảm giác mất mát to lớn. Nàng lẩm bẩm: "Ta ở Chu gia, sao lại chưa từng nghe nói việc này?"

Kỳ tam lang thấy nàng thất hồn lạc phách, trong lòng có chút chua xót: "Cả ngày cô nương chạy đến nơi này, khi bà mối hai nhà đến cửa, cô nương đều không thấy, tất nhiên là không biết thôi."

Về phần vì sao Chu gia không nói với nàng, điều này hắn không quan tâm đến.

Trần Kiến Kiều không nói lời nào. Quả thật nàng không quá quan tâm đến chuyện của Chu gia, hơn nữa lo lắng đến sau khi mình quay về nhà, sẽ không còn gặp được Kỳ Hữu Vọng, không còn thời gian tự do tự tại, vô câu vô thức như vậy được nữa, cho nên nàng đang tận lực hưởng thụ đoạn thời quang này, thế cho nên hoàn toàn không chú ý đến chuyện xảy ra ở Chu gia.

Huynh trưởng của nàng không nói đến việc này, thậm chí nàng đến thôn Chử Đình, khi gặp được Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Hữu Vọng cũng chưa từng đề cập qua, nàng tựa như bị người che mắt, cuối cùng mới biết được sự thật tàn khốc.

Nghĩ đến thương tâm khổ sở, bỗng lệ bất ngờ tuôn ra như đê vỡ, nước mắt không ngừng rơi, theo khuôn mặt trơn mềm mà chảy xuống.

Kỳ tam lang cho rằng nàng bị lời nói của mình kí©h thí©ɧ, trong lòng hoảng hốt, vội áy náy nói: "Thực xin lỗi, ta không nên nói chuyện này với cô nương."

Trần Kiến Kiều đang thương tâm, nước mắt không thể dễ dàng ngừng được, Kỳ tam lang lấy khăn cho nàng, lại đợi một lúc, thấy cảm xúc của nàng đã ổn định hơn trước một chút, mới lại áy náy xin lỗi một hồi.

Trần Kiến Kiều không đến mức lấy đau thương của bản thân ném lên đầu hắn, nói: "Không liên quan đến ngươi."

Sau đó nàng ổn định cảm xúc, trực tiếp trở về Chu gia.

Lần này sau khi trở về, nàng cẩn thận quan sát không khí trong Chu gia một chút, chỉ thấy nhóm tôi tớ càng thích tụ lại tán chuyện với nhau hơn trước kia, thậm chí đến gần còn nghe được hai chữ 'Kỳ gia'.

Nàng nghĩ, trước đi tìm huynh trưởng của mình hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Dường như Trần Tự Tại cũng có chút phiền lòng, thấy nàng, trên mặt có chút không kiên nhẫn: "Muội về rồi sao."

"Đại ca, ta nghe nói Kỳ gia đã xin cầu thân a tỷ với cô trượng và cô cô rồi phải không?"

Trên mặt Trần Tự Tại càng thêm không vui, nhàn nhạt mà nói: "Phải!"

"Đại ca biết khi nào, sao không nói với ta sớm một chút?"

Nếu sớm nói cho nàng biết, thì nàng cũng không cần phải làm mặt dày như vậy rồi, mỗi ngày đều đến sinh cơ nhàn viên tìm Kỳ Hữu Vọng.

Sao Trần Tự Tại có thể không rõ tâm tư của muội muội, lúc này chỉ cười lạnh mà nói: "Ta biết tâm muội hướng về Kỳ tứ công tử, nhưng vậy thì đã sao? Đến Chu gia còn chướng mắt ta, thì Kỳ gia có thể coi trọng muội sao? Sớm nói cho muội biết, thì muội sẽ làm gì?"

Trần Kiến Kiều bị hắn nhục nhã đã quen, trước kia cũng lười lãng phí võ mồm với hắn, nhưng lần này trong lời của hắn lại tràn đầy khinh miệt, trào phúng với Chu gia và Kỳ gia, nàng nói: "Ta tự biết không xứng với Kỳ tứ công tử, cũng không dám mơ tưởng, nhưng đây là chung thân đại sự của a tỷ, sao ta không thể biết sớm được?"

Nàng suy nghĩ, quyết định vẫn nên đến gặp mặt Kỳ Hữu Vọng lần cuối, cũng muốn nhắc nhở Kỳ Hữu Vọng hi vọng nàng sẽ đối tốt với a tỷ.

Đến sinh cơ nhàn viên, quả nhiên phát hiện Kỳ Hữu Vọng đang ở chuồng heo cho heo ăn, yên lặng nhìn một lát, cho đến khi Kỳ Hữu Vọng phát hiện ra nàng, nàng mới nói: "Ngươi vẫn còn thiếu suy nghĩ, tuy rằng đang tiến hành đàm thỏa việc nghị thân cùng a tỷ, mà lại có thể nói lời ái muội như vậy trong thư, nếu truyền ra ngoài, đối với các ngươi đều không tốt."

Kỳ Hữu Vọng nói: "Ta viết thư cho ngươi, mà ngươi là muội muội của tiểu thư, sẽ không để ngoại nhân biết được nội dung trong thư."

Được Kỳ Hữu Vọng tín nhiệm làm Trần Kiến Kiều có chút vui sướиɠ, nhưng trái ngược với cảm xúc này, là tâm tình bi thống dường như càng thêm mãnh liệt hơn.

"Ta sẽ không để ngoại nhân biết, nhưng vạn nhất thì sao? Ngày sau ngươi và a tỷ ta thành thân, đã là đại nhân rồi, không thể lại giống như trước đây được."

Kỳ Hữu Vọng cười nói: "Ngươi còn nói ta, ngươi cũng nói sai rồi đó."

Trần Kiến Kiều nghẹn lời, qua một lúc, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Ta cũng thiếu suy nghĩ."

Hai người hàn huyên một lát, Kỳ tam lang mới đến đây. Hắn cầm một con diều, nói với Trần Kiến Kiều: "Gió thu nổi lên rồi, cũng thích hợp để thả diều, lần này đến lượt ta mời cô nương cùng thả diều."

Trần Kiến Kiều không có tâm tình, tuy Kỳ tam lang có chút tiếc nuối, nhưng cũng không bắt buộc nàng, thừa dịp Kỳ Hữu Vọng tránh đi, hắn mới nói: "Trước mắt nơi này chỉ có chúng ta, không có ai khác, ta xin mạo muội hỏi, cô nương nhìn trúng tứ lang phải không?"

Tuy rằng hắn đã sớm nhìn ra, nhưng vì che giấu tâm tư của bản thân, lại vờ như mới phát hiện.

Quả nhiên Trần Kiến Kiều thất kinh, vội vàng thề thốt phủ nhận.

Kỳ tam lang nói: "Cô nương không cần gạt ta, ta nhìn ra được."

Trần Kiến Kiều có chút tức giận: "Không có chuyện này, ngươi đừng nói nữa, về sau ta cũng sẽ không đến nơi này nữa."

"Vì sao, cô nương cứ như vậy mà từ bỏ sao?" Kỳ tam lang hỏi.

"Ta có cái gì mà nói là từ bỏ? Chỉ khi từng có được cơ hội, mới có thể nói là từ bỏ, mà ta từ khi vừa bắt đầu, đã chưa từng có cơ hội này."

Trong lòng Kỳ tam lang mừng thầm, ít nhất Trần Kiến Kiều sẽ không lại đặt cả tâm tư lên trên người Kỳ Hữu Vọng. Nhưng hắn lại bắt đầu mắng bản thân ti tiện, còn đau lòng cho Trần Kiến Kiều.

Hắn nói: "Mối hôn sự này còn chưa định xuống, nói cách khác, cô nương vẫn còn cơ hội."

Trần Kiến Kiều thật sự tức giận, không rõ vì sao hắn lại phải xúi giục nàng tiếp tục tiếp cận Kỳ Hữu Vọng, nàng tràn đầy tức giận lại có chút nghẹn ngào nói với Kỳ tam lang: "Cơ hội gì chứ? Ngay từ ngày đầu tiên Kỳ tứ công tử quen biết với a tỷ, ta đã mất đi cơ hội này rồi, nếu lại vẫn còn thêm dây dưa cũng chỉ làm tâm ý của ta trở nên không còn thuần khiết lại không chút liêm sỉ mà thôi!"

"Tình yêu không nói đến liêm sỉ."

Nước mắt trong hốc mắt Trần Kiến Kiều làm ướt hàng mi nàng, thanh âm của nàng mang theo tia khắc chế không được mà run run: "Nhưng ta có liêm sỉ."

Trong phút chốc, mọi sự vui mừng thầm kín của Kỳ tam lang đều trở thành sự sỉ nhục - - Làm hắn cảm thấy tâm ý, tình cảm của hắn đối với Trần Kiến Kiều, vào thời khắc này đều trở nên ti tiện.

Nhưng hắn càng thêm không thể buông bỏ Trần Kiến Kiều.

- --

Sau khi Kỳ Hữu Vọng tránh mặt, lại cảm thấy bản thân lừa Trần Kiến Kiều đến đây quả thật không quá thỏa đáng, vì thế lại vòng trở về, vừa về đã thấy Trần Kiến Kiều rời khỏi đây.

"Tam ca đâu rồi? Sao ngươi lại khóc? Có phải hắn khi dễ ngươi không? Ta tìm hắn tính sổ!"

Trần Kiến Kiều vội nói: "Hắn không khi dễ ta, chỉ là nói vài sự thật, làm ta nhớ đến chuyện thương tâm, nên không nhịn được mà rơi lệ thôi. Người làm trong sinh cơ nhàn viên có thể làm chứng."

Kỳ Hữu Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến mục đích bản thân quay lại, nên thành khẩn xin lỗi nàng ấy. Chỉ là dường như nàng ấy cũng không mấy kinh ngạc, ngược lại lại nói: "Ta biết lời mời này không phải là ý của ngươi, dù sao trước kia ngươi cũng chưa bao giờ viết thư cho ta."

Kỳ Hữu Vọng chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Trần Kiến Kiều bật cười, vì vừa mới khóc, nên tươi cười đều là chua xót, nhưng nàng vẫn không muốn để Kỳ Hữu Vọng nhìn ra được điều gì.

Nàng nói: "Không biết khi nào ta sẽ quay về nhà, có thể là vài ngày nữa, cũng có thể là sau khi ngươi và a tỷ đã nghị hôn xong... Tóm lại, sau này ta cũng không thể đến đây, hi vọng ngươi có thể bảo trọng và còn có thể vui vẻ khoái hoạt."

Kỳ Hữu Vọng nói: "Vậy ngươi cũng bảo trọng."

Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng không giữ nàng lại, cũng không lộ ra cảm xúc gì, nhưng Trần Kiến Kiều cũng không thương tâm - - Nếu Kỳ Hữu Vọng giữ lại không buông, sợ là nàng lại sẽ lo lắng đối phương không đối xử tử tế với a tỷ của mình.

Trần Kiến Kiều đi rồi, Kỳ tam lang mới chậm rãi đi ra từ trong góc. Kỳ Hữu Vọng kinh ngạc nhìn hắn: "Tam ca, huynh ở đây sao? Sao lại trốn trong góc đó?"

Kỳ tam lang đi theo nàng vào biệt trang, nhịn không được mà nói: "Trần cô nương nói sau này nàng ấy sẽ không đến nữa."

Kỳ Hữu Vọng gật gật đầu: "Nàng mới vừa nói với ta rồi."

"Ngươi tuyệt không muốn giữ nàng lại?"

Kỳ Hữu Vọng 'A' một tiếng, có chút ngây ngô: "Nàng ấy có thể đến thì đến, không thể đến thì không đến, ta giữ lại, nàng ấy sẽ gạt bỏ nguyên nhân khách quan mà 'Có thể đến' sao?"

Kỳ tam lang nghe không hiểu cái gì gọi là 'Nguyên nhân khách quan', nhưng hắn vẫn ghen tị với Kỳ Hữu Vọng - - Hắn muốn giữ người lại nhưng Kỳ Hữu Vọng lại chẳng hề quan tâm đến việc này.

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng: Đã ba chương ta không được thân thiết với tiểu thư rồi.

Thư Thư: Trước kia chúng ta từng thân thiết rồi sao?

Vượng Vượng: Sờ tay nè, bôi thuốc nè...

Thư Thư: À, về sau chuyện thân thiết nhất chính là cái này rồi.

Vượng Vượng:...

- --

Tuy rằng những chương này Vượng Vượng và Thư Thư ít tương tác với nhau, nhưng ta muốn viết về nhiều góc nhìn khác nhau trong cùng một thời kỳ.

Chương sau Kiến Kiều tạm thời không xuất hiện.

Kiến Kiều: Xin hãy quý trọng vai diễn của ta