Chương 4

Bởi vì hành động đẩy anh họ ngã xuống bùn đất vào ban ngày, cả chú lẫn thím đều không thèm liếc mắt nhìn Tô Diệp một cái nào trong bữa tối, chỉ bắt cậu cút về phòng của chính mình.

Tô Diệp bị đuổi đi không thể làm gì khác, chỉ có thể cố gắng giảm bớt việc tiêu hao năng lượng, dựa vào gối trên giường nhỏ, ngắm nhìn bầu trời dần tối qua khung cửa sổ nhỏ.

Giống như vài ngày trước, cùng với bóng đêm buông xuống, tiếng còi xe hơi và giọng nói của nhiều nam nữ khác nhau dần dần vang lên, phòng khách trở nên ồn ào hơn, mang theo tiếng cười đùa lẫn chửi mắng ầm ĩ, tiếng va chạm của ly rượu, cùng với tiếng quân bài mạt chược đập lên mặt bàn giòn tan.

Thỉnh thoảng còn xen lẫn với tiếng than không cam lòng của chú sau khi thua bài.

Trên gương mặt trắng nõn của Tô Diệp vẫn hằn rõ dấu tay đỏ thẫm, cậu chôn đầu vào ổ chăn không mấy mềm mại, cố gắng ngăn cách tiếng ồn từ phòng khách, nhưng những âm thanh chói tai như lưỡi dao sắc bén kia luôn dễ dàng xuyên qua tấm chăn mỏng và đâm vào màng nhĩ của Tô Diệp.

Chỉ cần ngủ thì sẽ không sao, Tô Diệp nghĩ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị trừng phạt bằng cách bỏ đói.

Giữ nguyên động tác chôn đầu vào chăn, cậu dùng hai bàn tay nhỏ bịt chặt lấy tai, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng điều đầu tiên dâng lên không phải là buồn ngủ, mà là cảm giác đói bụng như dao cắt, cả ngày nay cậu chỉ uống một cốc sữa đậu nành, đến cả người lớn cũng không chịu nổi huống chi là Tô Diệp, cơn đói như một đám rắn độc điên cuồng cắn xé bụng cậu, rất nhanh khiến đứa trẻ đau đến tái mặt, thậm chí cả hơi thở cũng trở nên dần dần yếu ớt.

Điều càng tồi tệ hơn là, cú đá của thím đá vào người cậu cũng bắt đầu phát tác.

Tô Diệp dùng bàn tay nhỏ ấn vào bụng đau nhức, đôi mày thanh tú nhíu chặt, đau đến mơ màng, Tô Diệp chỉ cảm thấy cậu như nhìn thấy "cha mẹ" được hào quang bao phủ đang đứng bên giường vẫy tay với mình.

"Cha ơi, mẹ ơi..." đứa trẻ gầy yếu thở dốc thều thào lặp đi lặp lại, không quan tâm đến cơn đau như khoan vào lòng ở vùng bụng, giãy giụa bò về phía cửa sổ, bàn tay nhỏ vung vẩy trong không khí như đang rất cố gắng nắm lấy thứ gì đó.

Tuy nhiên, tay cậu chưa kịp chạm vào "cha mẹ" đang tắm trong ánh sáng thì đã kiệt sức buông thả xuống.

Cậu hôn mê bất tỉnh.

...

Trong phòng khách nơi tiệc tùng linh đình.

Một nhóm người đang chăm chú nhìn vào xúc xắc sắp lộ điểm số, chú của cậu đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Một người bạn đột ngột hỏi: "Hữu Tài à, bây giờ ông ở nhà cao cửa rộng, tiền anh trai chị dâu để lại tiêu cả đời cũng không hết, cuộc sống thật sự sung sướиɠ ha."

Nghe bạn nhắc đến chuyện cũ của mình, Tô Hữu Tài, tức chú của Tô Diệp, lập tức mặt mày sa sầm, lộ ra vẻ không hài lòng.

Người bạn thấy ông ta cau mày, trong lòng nghĩ tên khốn này có chút tiền là vênh váo, nhưng mặt ngoài vẫn cười làm lành: "Ý tôi là, ông đã xem cái gì gọi là luật thừa kế chưa, tôi nghe người ta nói, như trường hợp nhà ông thì người thừa kế đầu tiên của tài sản anh trai ông là đứa con trai của anh ấy, đợi nó mười tám tuổi, nhà ông đang ở, tiền ông đang tiêu sẽ đều phải trả lại đấy."

"Ông... ông nói bậy bạ gì thế, nhà này tôi ở là của tôi, tiền đó tôi đã tiêu hết rồi..." Tô Hữu Tài sắc mặt khó coi, nghi ngờ bạn mình nói láo, nhưng lại cảm thấy lời này quả nửa là sự thật.

Dù sao đám bạn xấu này của ông ta không có khả năng bịa ra luật thừa kế.

Thấy Tô Hữu Tài tức giận, ngay lập tức có người trong nhóm bạn xấu đứng ra nói: "Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, có gì khó giải quyết đâu, tôi biết một người bạn, nói là có thể lấy được chiết xuất của vật ô nhiễm hay gì đó, chỉ cần chích cho một phát, người đó sẽ trở thành vật ô nhiễm."

“Đến lúc đó thằng nhóc kia không còn là người nữa, ông sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất của tài sản mà anh trai ông để lại.”

"Chiêu này được đấy! Vừa giải quyết được gánh nặng vừa chiếm được tiền!" Một người bạn ác ý khen ngợi.

Thấy Tô Hữu Tài lộ ra vẻ mặt phân vân, người chủ động đề xuất ý kiến nói ngay: "Ông cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu quyết định rồi thì gọi điện cho tôi là được, anh em chắc chắn sẽ giúp ông xử lý tốt."

Rất nhanh, phòng khách lại trở nên ồn ào, khói thuốc vẫn mù mịt đến tận nửa đêm.

Sau khi tiễn biệt hết đám bạn, chỉ còn lại người đề xuất sử dụng dịch chiết để chiếm đoạt tài sản, Tô Hữu Tài đặt tay lên vai ông ta, đáy mắt tràn đầy u ám: "Người anh em, cái dịch chiết mà ông nói có đáng tin không?"

Người đàn ông kia dù đã say mèm, nhưng nghe Tô Hữu Tài hỏi vẫn theo tiềm thức khoác lác: "Sao lại không đáng tin chứ, bạn tôi nói có không ít người giàu có tranh chấp tài sản đều lấy thứ đó từ chỗ anh ta đó!"

Tô Hữu Tài nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên cánh cửa phòng của người hầu, sau đó ánh mắt quét qua phòng khách biệt thự rộng lớn và sân vườn được cắt tỉa rất gọn gàng, cuối cùng nói: "Được, vậy thì giúp tôi mang một phần về."

...