Quan chức kỹ thuật và quan chức tài chính đã có mở đầu tốt đẹp, các quan chức khác cũng theo sát sau đó, lần lượt trình bày ý kiến của mình.
Đến khi đến lượt Nguyên soái - vật ô nhiễm cao lớn hung dữ, toàn thân phủ đầy lông, có móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt màu lam băng, vị nguyên soái này biểu hiện rất ngắn gọn: "Chúng ta phải làm thế nào để có được nhóc con này?"
Sau khi nguyên soái nói xong, tất cả người ô nhiễm lập tức tập trung ánh nhìn vào khuôn mặt sắc sảo của Natasha, chờ đợi ngài quan chấp chính đưa ra phản hồi.
Thực ra đây cũng là vấn đề họ quan tâm nhất, nếu như bé con loài người này đang ở trong căn cứ của loài người, vì sao bọn họ không trực tiếp đưa bé con về khu ô nhiễm chứ, như vậy không phải sẽ có càng nhiều nụ cười của bé con để xem sao?
Natasha nhận ra mức độ quan trọng mà nhóm vật ô nhiễm đặt vào vấn đề này, nghiêm nghị nói: "Đây chính là vấn đề cuối cùng mà tôi muốn thảo luận với mọi người."
Theo sau lời bà ấy, Tống Tinh phối hợp chiếu thông tin của bé con lên màn hình.
Cha mẹ bé con qua đời vì tai nạn xe, hiện sống cùng chú thím có hành vi cờ bạc — vật ô nhiễm nhạy bén bắt lấy từ khóa quan trọng, kẻ có khả năng chịu đựng kém một chút ngay lập tức tiêm hai liều thuốc ức chế mới có thể giữ được lý trí.
Bé con đáng yêu như vậy mà sống cùng đám người lớn không đáng tin cậy như thế ư, nhân viên kiểm duyệt của căn cứ loài người làm việc kiểu gì vậy?
Nếu bé con bị dạy dỗ hư hỏng thì sao?
Nếu bị bắt nạt thì sao?
Trong lòng đám vật ô nhiễm liên tục nảy ra những suy đoán tồi tệ, gương mặt đã xấu xí càng trở nên vặn vẹo hơn, mỗi người đều muốn ngay lập tức vượt qua bức tường cách ly giữa khu ô nhiễm và căn cứ loài người để xông vào thành phố trung tâm và giải cứu bé con.
Natasha nhận ra những suy nghĩ trong lòng vật ô nhiễm, nói: "Ý tôi là, trước tiên chúng ta sẽ thương lượng với căn cứ loài người, nếu thương lượng không thành... tôi cũng không ngại sử dụng những phương pháp quyết liệt hơn."
Ngay khi Natasha vừa nói xong thì quan chức tài chính - người mỗi lần mua nguyên liệu thuốc ức chế đều bị căn cứ loài người lừa một khoản lớn - lập tức mất hết lý trí, hung dữ tiêm một mũi thuốc ức chế vào cơ thể mình, tiếp đó nói: “Đám loài người kia chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để lừa chúng ta một khoản lớn!"
Nguyên soái lông dài hiếu chiến nói: "Thế thì đừng đàm phán nữa, trực tiếp tấn công... Ối, sao lại đánh tôi!"
Nguyên soái lông dài bị quan chức ngoại giao ngồi bên cạnh - người có khí chất yên tĩnh và kín đáo - đập mạnh vào đầu một cái. Quan chức ngoại giao lạnh lùng nói: "Đang họp, có bệnh thì uống thuốc đi."
Natasha đang muốn nói điều gì đó, bỗng thấy những vật ô nhiễm ngồi hai bên bàn họp đồng loạt sửng sốt, nhìn về phía màn hình đằng sau bà ấy, bà cũng theo tiềm thức quay đầu nhìn theo.
Chỉ thấy trên màn hình lớn hiện lên một bản ghi chép đăng ký vật ô nhiễm mà Tống Tinh vừa nhận được từ căn cứ loài người, hàng đầu tiên viết: Tô Diệp, nam, ba tuổi, đã được đưa đến khu ô nhiễm vào hai ngày trước.
Vật ô nhiễm: ???
Vật ô nhiễm: !!!
Tô Diệp mà loài người gửi đến cho bọn họ đây, chẳng lẽ chính là bé con Tô Diệp mà họ đang tìm kiếm ư?
Nếu thực sự là như vậy, thì quả thật là như đang buồn ngủ thì có người đưa cho chiếc gối, mọi chuyện suôn sẻ đến không ngờ.
Không cần đợi Natasha ra lệnh, Tống Tinh đã hiểu ý bà ấy, truy cập thông tin chi tiết của vật ô nhiễm Tô Diệp, hình ảnh chưa hoàn toàn được tải lên trên màn hình lớn đang hơi hơi rung chuyển, nhưng tất cả các quan chức đều tập trung chăm chú nhìn vào màn hình, mong chờ được nhìn thấy bé con đáng yêu một lần nữa.
Tuy nhiên, hình ảnh tiếp theo xuất hiện trên màn hình lại là một nhóc con gầy yếu đến nỗi như một cơn gió cũng có thể thổi ngã, dù vẫn là đôi mắt tròn xoe đen láy, nhưng hai má phúng phính thịt của trẻ con đã hoàn toàn tiêu biến, cánh tay và đôi chân nhỏ vốn như ngó sen giờ cũng trở nên gầy nhom, toàn thân bé con đều toát ra vẻ suy dinh dưỡng trầm trọng.
Nếu không nhớ nhầm thì từ khi cha mẹ bé con qua đời cũng chỉ mới ba tháng, vậy mà một bé con đáng yêu như thế nào lại trở thành dáng vẻ đáng thương như vậy?!
Vật ô nhiễm cảm thấy cực kỳ tức giận, tất cả đều ngẩng cổ hướng trời gào thét.
Tiếp theo lại là tiếng ồn ào tìm kiếm thuốc ức chế.
Natasha thường xuyên không sử dụng thuốc ức chế trong cuộc họp, mọi người đã quen với điều này từ lâu, nhưng lúc này bà ấy lại đưa tay về phía quan chức gần đó: "Xin lỗi, cho tôi mượn một mũi thuốc ức chế."
Giọng điệu của bà ấy vẫn bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã vô tình bộc lộ cảm xúc tức giận cực độ.