Chương 1

Tô Diệp từ phòng của người giúp việc bước ra, khéo léo xỏ vào chiếc tạp dề hình gấu trúc đen trắng quá rộng so với mình, chạy nhẹ nhàng đến phòng khách.

Trong phòng khách lộn xộn, trên bàn dưới đất đều là những lon bia đổ nghiêng và tàn thuốc lá, mùi hôi của thuốc lá và bia sau một đêm lên men, hòa quyện thành một mùi khó tả.

Tô Diệp nhặt từng lon bia vào túi rác, sau đó dùng khăn giấy lau sạch tàn thuốc trên sàn nhà và mặt bàn đá cẩm thạch, cuối cùng trèo lên ghế nhỏ đặt bên cửa sổ, nhón đôi chân ngắn của mình lên mở cửa sổ để thông gió cho phòng khách.

Cuối cùng cậu cầm tiền lẻ đặt ở cửa ra vào để mua bữa sáng cho chú thím đang say giấc nồng trên lầu hai.

Đó là những việc mỗi ngày sau khi thức dậy, Tô Diệp, mới chỉ bốn tuổi, đều phải làm.

Bên ngoài trời nửa âm u, mây đen đang ủ rũ trên bầu trời, gió lạnh thổi qua lá cây xanh mướt trong sân, phát ra tiếng xào xạc. Tô Diệp cúi đầu nhìn chằm chằm vào một cây hồng xiêm yếu ớt, so sánh chiều cao của mình với cây non, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Nhìn xong cây non, Tô Diệp quay lại cửa ra vào, cầm chiếc ô nhỏ ra khỏi nhà.

Chỉ vài phút sau khi Tô Diệp rời đi, mây đen cuộn trào không chịu nổi mà rơi xuống những giọt mưa to, gió cũng trở nên hung hãn hơn. Cậu bé bốn tuổi vội vàng mở ô, nhưng suýt chút nữa bị gió lớn thổi bay cả người lẫn ô.

Tô Diệp loạng choạng vài bước trong cơn mưa, hạt mưa lạnh ngắt lập tức tìm cách xuyên qua kẽ hở, làm ướt nửa vai cậu, quần áo ướt sũng dính chặt vào da thịt, khiến cậu run rẩy vì lạnh.

Dù vậy, Tô Diệp không dám chậm trễ, vẫn cố gắng bước từng bước khó nhọc ngược gió mưa đến cửa hàng bán đồ ăn sáng.

...

Chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng thấy Tô Diệp cầm ô đến, lộ vẻ mặt đồng cảm, giọng nói to lớn bỗng nhẹ nhàng hơn mấy phần: "Tô Diệp đến rồi, mau ngồi đi, trời mưa to như vậy mà chú thím con vẫn bảo con đến mua đồ ăn sáng... Hai người đó thật không ra gì."

Những lời cuối cùng của chủ cửa hàng nhò đến mức không giống như đang nói với Tô Diệp, chỉ là lẩm bẩm phàn nàn một mình.

Chủ cửa hàng nhanh chóng rót một cốc sữa đậu nóng đặt trước mặt Tô Diệp: "Trời bên ngoài lạnh, uống cốc sữa đậu để ấm lên một chút nào, hôm nay vẫn như mấy ngày trước đúng không con?"

Tô Diệp gật đầu, nhỏ giọng nói "Con cảm ơn chú", sau đó hai tay ôm cốc giấy, cúi đầu từ từ uống sữa đậu nóng, lộ ra vòng xoáy tóc đen xù đáng yêu.

Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của đứa trẻ, chủ cửa hàng không nhịn được thở dài trong lòng, thầm nghĩ đứa bé này số khổ.

Ba mẹ là minh tinh của Tô Diệp không lâu trước đây đã gặp tai nạn xe hơi, để lại một gia tài khổng lồ và Tô Diệp ra đi. Chú của Tô Diệp, em trai của ba Tô Diệp, tự nhiên dẫn gia đình đến ở trong biệt thự của nhà Tô Diệp, "chăm sóc" cuộc sống hàng ngày của Tô Diệp.

Nói là chăm sóc Tô Diệp, nhưng chủ cửa hàng lại chứng kiến cảnh Tô Diệp dù trời mưa hay gió cũng chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cả nhà, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu giờ đã gầy đi đến mức ông cảm thấy khó nhận ra.

Thật là nghiệp chướng a, ông chủ lắc đầu, bắt đầu đóng gói bữa sáng cho Tô Diệp.

Tô Diệp uống xong sữa đậu nành, cầm lấy bữa sáng ông chủ đã đóng gói, vất vả dùng ô nhỏ tiếp tục bước đi trong cơn gió mưa dữ dội.

Dù nhanh hay chậm, khi trở về biệt thự, thời gian vẫn trễ hơn so với yêu cầu của thím. Tô Diệp tim đập thình thịch, cúi đầu đặt ô xuống ở cửa ra vào, không dám nhìn sắc mặt của chú thím.

"Đúng là thứ vô dụng, mua bữa sáng mà lâu thế, con trai tao đói chết thì mày có chịu trách nhiệm được không?" Thím hung dữ mắng mỏ, giật lấy bữa sáng từ tay Tô Diệp, đưa một chiếc bánh bao lớn đến miệng con trai mình.

Chú cũng không hài lòng nói: "Nếu không phải bọn tao sẵn lòng chăm sóc mày, bây giờ mày có lẽ đã chết đói rồi. Còn không biết ơn...Mày nhìn tao làm gì?"

Chú thím lần lượt ông một câu bà một câu, nhưng việc chia bữa sáng không hề chậm lại, rất nhanh đã phân phát gần hết một túi đồ ăn sáng. Đúng lúc thím định đưa chiếc bánh bao cuối cùng cho Tô Diệp, anh họ mũm mĩm liền quay mắt, "Mẹ, hôm nay con muốn ăn thêm một chiếc bánh bao nữa."

Nghe vậy, thím vội vàng đưa bánh bao cho con trai mình, trên mặt hiện lên ý cười, hạnh phúc nói: "Con trai hôm nay thật giỏi, còn có thể ăn thêm một chiếc bánh bao nữa."

Anh họ nhận lấy bánh bao, cắn một miếng lớn, sau đó nhìn Tô Diệp với ánh mắt thách thức.

Bàn tay của Tô Diệp định nhận bánh bao vẫn đang giữa không trung, từ từ hạ tay xuống, xoa xoa bụng chỉ uống một cốc sữa đậu nành nhỏ của mình, cúi đầu trở về phòng nhỏ của người giúp việc.

Cậu biết, dù mình có chờ thêm nữa, chú thím cũng không định cho cậu thứ gì để ăn.

Đặc biệt là anh họ, dù có vứt thức ăn còn lại vào thùng rác, cũng không chịu đưa cho cậu.