Thịnh Vân: "Triệu tiểu thư, nhờ hết vào cô."
"Thịnh tiểu thư yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức." Nói xong cũng không tiếp tục phí lời, liền bắt tay vào giải độc.
Nhìn Triệu Thi Thi chữa trị cho trưởng công chúa. Hình bóng nữ tử bận rộn, quả thực rất đẹp, là thuộc kiểu tiểu thư khuê các.
Thinh Vân chìm vào trong suy tư. Mong rằng sau này cô không tự tìm đường chết. Nghĩ kỹ lại, liệu có phải hay không Triệu Thi Thi này cũng bất đắc dĩ. Chỉ là do ma chướng mới khiến cô ta có ác ý lên nguyên chủ. Làm ra những chuyện độc ác.
Hệ Thống: " Đừng ngu ngốc như vậy, Triệu Thi Thi chính là ma chướng, chứ không phải là ma chướng điêu khiển cô ta. Ma chướng sinh ra từ ác ý của tất cả chúng sinh. Hãy nhớ kỹ lời Nữ Oa nương nương đã nói với ngươi."
Nghe thấy giọng lạnh băng của hệ thống. Thịnh Vân bừng tỉnh.
"Thịnh Vân, con hãy nhớ! Ma chướng hiện tại đã xâm nhập vào mọi kiếp luân hồi. Khi con lịch kiếp sẽ bị ảnh hưởng bởi chúng. Khiến mọi chuyện lại quay trở lại quỹ đạo mà chúng muốn. Nên hãy luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Bằng không kết cục chính là cái chết. Hồn phi phách tán, tan biến khỏi thiên địa. Tiểu địa tiên sẽ thay ta giúp con nhớ" Nữ Oa nhìn Thịnh Vân nghiêm túc nói.
"Tiểu thư, công chúa tỉnh rồi!" Tiểu lan đột nhiên lên tiếng làm cô hỏi thần. Cô đi đến đỡ công chúa đang ho ngồi dậy. Triệu Thi Thi cũng nhường chỗ cho cô. "Tiểu Lan, mau đi gọi Liêu ma ma."
"Vâng, tiểu thư."
"Nha đầu, ta bị làm sao." Trưởng công chúa tựa vào nàng, mệt mỏi hỏi.
Thịnh Vân xoa lưng cho bà, nhìn lên Triệu Thi Thi trả lời: "Công chúa, người bị trúng độc ngất đi. Chính là Triệu tiểu thư đã cứu người."
Bà ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, cảm kích nói: "Triệu cô nương, ơn này ta ghi nhớ trong lòng. Nếu sau này có chuyện gì thì cứ nói. Chỉ cần ta có thể giúp, nhất định giúp cô hoàn thành. Liêu ma ma."
"Công chúa, người đã tỉnh rồi." Lúc này Liêu ma ma vui mừng, hớt hải chạy vào.
"Mau ban thưởng cho Triệu cô nương, ngươi đích thân cùng Triệu cô nương đi đến quốc công phủ gửi quà hậu tạ."
Triệu Thi Thi chỉ là thứ nữ. Trưởng công chúa phân phó Liêu ma ma cùng hồi quốc công phủ. Sau chuyện này Quốc Công Gia sẽ để ý đến cô ta hơn chút. Xem như một phần tâm ý
"Tạ ơn công chúa." Triệu Thi Thi đạt được mục đích. Cũng không nhiều lời. Lấy được lời bảo đảm của trưởng công chúa, là điều cô muốn. Sau này nhất định có chỗ dùng đến.
"Vâng, Thịnh tiểu thư thỉnh đi trước." Lúc này, bà không còn tính khí ban đầu. Đối đãi với Triệu Thi Thi cũng cung kính hơn vài phần.
Triệu Thi Thi mìm cười lễ độ, hành lễ xong cùng Liêu ma ma rời khỏi.
Từ biệt trưởng công chúa. Thịnh Vân cùng nha hoàn Tiểu Lan hồi phủ. Trên đường hồi phủ, Thịnh Vân mở rèm nhìn ra bên ngoài, trên môi thiếu nữ nở nụ cười rất xinh đẹp. Không khí náo nhiệt của kinh thành làm nàng thấy rất vui, trên thiên cung đâu đâu cũng là phép tắc. Nhàm chán lại vô vị.
"Tiểu thư, hôm nay thái tử điện hạ không tới. Người không sốt ruột chút nào sao?" Tiểu Lan
"Hình như em còn sốt ruột hơn ta nữa." Nàng nhìn Tiểu Lan phì cười . Thái tử có đến, nhưng đứng nơi mà chúng ta không thấy. Ký ức nguyên thân về vị thái tử này rất mờ nhạt. Thịnh Vân tạm thời cũng không hiểu nguyên do. Nàng cũng rất tò mò thực chất hắn là người như thế nào.
Đột nhiên xe ngựa lung lay, rồi dừng lại. Thịnh Vân thân mình lảo đảo.
"Tiểu thư, người không sao chứ. để nô tỳ ra ngoài xem sao." Thịnh Vân cũng ra ngoài, Tiểu Lan vén màn đỡ nàng xuống xe.
"Tiểu thư chỉ là một tên khất cái, hình như hắn bất tỉnh rồi."
Nàng gật đầu với phu xe, lại nhìn tên khất cái nằm co ro dưới đất, máy liễu nhăn lại. Đột nhiên nhớ đến một sự việc. Sau khi nguyên thân bị từ hôn, Triệu Thi Thi gài bẫy vu oan trương gia có mưu đồ tạo phản. Sự việc thành công chính là nhờ tên khất cái mà cô ta đã vô tình cứu. Hắn ta nguyên lai là đứa con thất lạc của Tướng Quân phủ, tên Lê Doãn. Sau này phục hồi thân phận, để trả ơn, hắn đã giúp Triệu Thi Thi bày mưu Trương gia. Sự diệt vong của phủ thừa tướng, chính là một phần công lao rất lớn của hắn.
Lễ Doãn này là người khó đoán, làm việc sát phạt. Không thể coi thường.
Bây giờ vậy mà lại là nàng gặp hắn trước.
Thịnh Vân: "Mau, đưa hắn về phủ. Thỉnh đại phu."
"Vâng" Tiểu Lan cùng xà phu nghe phân phó đỡ người.
Sau khi nàng rời đi. Trên tửu lầu, có một ánh mắt đánh giá nhìn theo cho đến khi xe ngựa đi khuất.