Theo yêu cầu mãnh liệt của Tiểu Cốc Dụ, Đổng béo đã để Tiểu Cốc Dụ rửa bát và lau bàn. Khi lau bàn, do Tiểu Cốc Dụ không đủ cao nên Đổng béo đã bế cậu lên để lau.
Lúc làm xong những việc này, Tiểu Cốc Dụ đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, tối nay cậu muốn ngủ với Đổng béo nên đã nói với Đổng béo là mình muốn ra suối tắm.
Đổng béo vội ngăn lại, nói tối muộn rồi, tắm ở suối làm gì, gã vừa nói vừa dẫn Tiểu Cốc Dụ đến bên giếng, tự tay xách nước: "Cởϊ qυầи áo ra, tắm ở đây đi, cha lấy nước cho con."
Tiểu Cốc Dụ có hơi ngại, nhưng trước sự kiên trì ân cần của Đổng béo, cuối cùng cậu cũng không chịu được nữa, cởϊ qυầи áo ra.
Lúc này, Đổng béo mới nhận ra cậu bé này gầy đến mức nào, xương sườn của Tiểu Cốc Dụ lộ rõ, xương sống cũng thế, nói là chỉ còn da bọc xương cũng không quá. Khó trách lúc trước khi bế cậu, gã luôn cảm thấy rất nhẹ tay.
Thấy Đổng béo nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, Tiểu Cốc Dụ thận trọng gọi một tiếng: "Cha ơi?"
Ánh mắt của Đổng béo tối sầm lại, hận không thể tra tấn cặp vợ chồng đáng ghê tởm kia tàn bạo hơn nữa, nghe Tiểu Cốc Dụ gọi, gã vội thu lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: "Ừ, sắp xong rồi, nước hơi lạnh, con chịu khó một chút... Đợi cha đi khuân vác kiếm tiền thì mình mua máy làm nóng nước nhé, lão Vương nói rồi, chỉ cần có cái đó thì mùa đông cũng có thể tắm."
"Được ạ." Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn đáp.
Nước giếng hơi lạnh đổ lên người Tiểu Cốc Dụ, nhưng Tiểu Cốc Dụ không kêu lạnh, mà im lặng xoay người một vòng để toàn thân đều ướt nước, sau đó mới cầm xà phòng xoa khắp người, đợi đến khi nổi bọt thì Đổng béo lại lấy nước, giúp Tiểu Cốc Dụ xối sạch bọt trên người.
Vài phút sau, Tiểu Cốc Dụ tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới Đổng béo mua, cúi đầu đi theo Đổng béo vào nhà, đi đến phòng khách, khi hai người chuẩn bị về phòng riêng thì Tiểu Cốc Dụ nắm chặt tay, ngượng ngùng mở miệng: "Cha ơi, con có thể ngủ cùng cha không?"
Cậu bé cúi đầu, chỉ cao đến đầu gối Đổng béo, để lộ phần đỉnh đầu ngoan ngoãn bồng bềnh.
Đổng béo lập tức bị bé con làm cho tan chảy, vội nói: "Được."
Còn chuyện bản thân mỗi tối phải chết đi sống lại... Thì cũng phải đến mười một mười hai giờ, lúc đó Tiểu Cốc Dụ chắc chắn đã ngủ say rồi, mình chết xong thì về phòng khách là được.
Một người cha tốt sẽ không từ chối yêu cầu của con mình!
Gã dẫn Tiểu Cốc Dụ vào phòng, lại dỡ chiếc hộp gỗ dùng để ngăn giữa hai người xuống, được đặt trên giường từ đêm hôm trước.
Tiểu Cốc Dụ thấy Đổng béo làm vậy thì không khỏi hơi mỉm cười.
Đổng béo thấy cậu cười, bản thân cũng không tự chủ được nở nụ cười.
Một lớn một nhỏ nằm trên giường, rất nhanh Tiểu Cốc Dụ đã cảm thấy an toàn, nên nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Sau khi ngủ, Tiểu Cốc Dụ vô thức tiến lại gần Đổng béo, cuối cùng dùng tay chân quấn lấy một cánh tay của Đổng béo, đầu tựa vào cánh tay Đổng béo, nở một nụ cười thoải mái.
Đổng béo bị quấn chặt cũng nhắm mắt lại theo. Dù sao thì cũng còn khá lâu nữa mới đến mười hai giờ, chi bằng nhắm mắt dưỡng thần trước.
Chỉ là Đổng béo không ngờ rằng, lần nhắm mắt này gã thực sự đã ngủ ngon lành cho đến sáng hôm sau.
Gã kinh ngạc tỉnh dậy trên giường, phát hiện Tiểu Cốc Dụ vẫn ôm chặt cánh tay mình, ngủ rất say.
Một nghìn năm rồi, đêm nào gã cũng phải trải qua cái chết một lần, đó là hình phạt mà trời đất dành cho quỷ dữ, trừng phạt họ vì không tuân theo lẽ thường đi đầu thai, trừng phạt họ vì đã ở lại trần gian.
Nhưng đêm qua, gã không chết, mà lại ngủ một mạch đến sáng.
Chẳng lẽ... Đây cũng là do Tiểu Cốc Dụ mang lại cho gã sao?
Đổng béo thất thần một lúc, không nhịn được mà hôn lên trán cậu bé đang ngủ say.
Tiểu Cốc Dụ đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh rơi xuống trán mình, mở mắt ra thì thấy Đổng béo.
"Cha ơi." Cậu bé dụi mắt gọi, sau đó mới nhận ra đầu mình vẫn đang tựa trên cánh tay của đối phương.
Không phải là... Đè cả đêm chứ?
Tiểu Cốc Dụ có chút xấu hổ khi nghĩ đến điều này, vội lăn sang một bên: "Con xin lỗi, cánh tay của cha có bị con đè tê không ạ?"
Đổng béo cười hiền hòa: "Không sao, cha chịu được."
Tâm trạng của Đổng béo rất tốt, đứng dậy khỏi giường, nói: "Cha đi nấu cơm, Tiểu Cốc Dụ có muốn ăn gì không?"
Tiểu Cốc Dụ nghiêng đầu nghĩ một lúc, nói: "Cháo ạ."
Đổng béo liền đứng dậy đi vào bếp, Tiểu Cốc Dụ vội lăn một vòng từ trên giường bò dậy: "Cha ơi, con đi giúp cha!"
Đổng béo ấn cậu bé trở lại giường: "Không cần đâu, trẻ con có thể ngủ nướng, đợi cha nấu xong rồi con dậy."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Cốc Dụ nghe thấy cách nói như vậy.
Trước đây cậu cũng ngủ nướng, nhưng chỉ cần ngủ nướng là không có ai giặt tã cho em trai, "mẹ" sẽ mắng chửi, lúc tức giận còn nhéo tai Tiểu Cốc Dụ.
Tiểu Cốc Dụ biết ngủ nướng là không đúng, nhưng giờ đây Đổng béo lại nói với cậu, trẻ con có thể ngủ nướng.
Tiểu Cốc Dụ bỗng chốc có chút mờ mịt, Đổng béo nhìn ra sự do dự của cậu bé: "Sao thế, không tin lời cha nói à?"