Khi hai người nói xong, lão Vương mới lên tiếng một cách khéo léo: "Chào cháu nhé, Tiểu Dụ Đầu, ông là bạn của cha Đổng của cháu, cháu gọi ông là ông nội Vương nhé."
Đổng béo liền trừng mắt nhìn lão Vương.
Ông nội Vương gì chứ, muốn làm cha của ai vậy hả?
Lão Vương bị trừng mắt một cái, mới nhận ra lời nói của mình dễ gây hiểu lầm, vội sửa lại: "Gọi chú Vương."
"Chú Vương." Tiểu Cốc Dụ ngọt ngào gọi một tiếng.
"Này! Ăn kẹo ăn kẹo." Lão Vương vui vẻ, lấy từ túi ra một viên kẹo sữa thỏ trắng nhét vào lòng bàn tay mềm mại của Tiểu Cốc Dụ.
"Cảm ơn chú Vương!"
Lão Vương cười tươi xoa đầu đứa trẻ: nói: "Đúng là đứa bé ngoan, chú đi nấu cháo cho cháu ngay đây."
Nói xong, lão Vương vui vẻ đi ra cửa đi về phía bếp.
Trong phòng chỉ còn lại Đổng béo và Tiểu Cốc Dụ, Tiểu Cốc Dụ nghiêng đầu nhìn Đổng béo, không nhịn được cười thêm lần nữa.
Cậu có một người cha chỉ thuộc về riêng mình!
Và cha Đổng thương cậu lắm, thậm chí khi bị bọn xấu bắt đi, cha vẫn tìm đến cứu cậu!
Nghĩ đến đây, Tiểu Cốc Dụ bỗng hỏi: "Cha à, cha đã leo lên cửa sổ tầng hai để cứu con thế nào vậy? Giỏi quá!"
Đổng béo vốn bay lên nói dối một cách thành thạo: "Cha leo lên theo ống nước."
"Ồ! Cha giỏi quá!" Mắt Tiểu Cốc Dụ đầy ngôi sao.
Một lát sau, Tiểu Cốc Dụ lại hỏi: "Cha ơi, cha có sức mạnh rất lớn, con nhớ cha chỉ dùng một cánh tay để bẻ cong song sắt, sau này con có thể có sức mạnh như cha không?"
Đổng béo xoa mái đầu xù của Tiểu Cốc Dụ: "Sẽ có thôi."
Không lâu sau, lão Vương mang cháo trắng vào, Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn ăn một bát lớn, ăn no căng bụng.
Cậu đã không được ăn thức ăn có gạo mấy ngày rồi, không nhịn được ăn nhiều một chút.
Chiều tối, Đổng béo và lão Vương cùng đi ra ngoài, họ dặn Tiểu Cốc Dụ hôm nay không cần đi tìm thức ăn nữa, chơi trong sân là được rồi, đợi họ về sẽ mua đồ ngon cho Tiểu Cốc Dụ.
Tiểu Cốc Dụ đồng ý.
Mặt trời chiều hè nóng gắt, Tiểu Cốc Dụ ở trong phòng vài tiếng đồng hồ, đến ba giờ mới ra sân.
Sân của Đổng béo rất rộng nhưng không có mấy cây cối, chỉ có vài bụi cỏ mọc lung tung, có thể nói sân bị bỏ hoang.
Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Cốc Dụ nhăn lại, nhớ lại hàng cam trồng trong sân nhà hàng xóm ngày xưa, cậu liền có ý tưởng.
Cậu sẽ nhổ hết cỏ dại trong sân, rồi trồng vài gốc nho, chỉ cần chăm sóc cẩn thận một hai năm, cậu và cha sẽ có thể ăn nho ngọt.
Cậu nhớ lúc trước mình hái nho cha đã ăn khá nhiều, chắc cha thích ăn nho.
Tiểu Cốc Dụ nghĩ là làm, liền bắt đầu nhổ cỏ trong sân.
Tiểu Cốc Dụ rất biết cách làm việc, cậu nhổ những bụi cỏ thấp nhỏ mà cậu có thể xử lý được trước, rồi mới bắt đầu nhổ những cây cỏ cao lớn, nhìn là biết ngay rễ rất sâu.
Những lá cây này rất sắc, Tiểu Cốc Dụ không cẩn thận, bàn tay nhỏ bé bị mép lá cắt phải chảy một giọt máu.
Tiểu Cốc Dụ đau đớn rơi vài giọt nước mắt, nhưng nhanh chóng dừng lại, cậu rửa tay bằng nước sạch rồi tiếp tục nhổ cỏ.
Đến năm sáy giờ chiều, mặt trời đã xuống thấp, không còn gay gắt nữa, Tiểu Cốc Dụ đã dọn sạch phần lớn cỏ dại trong sân, chỉ còn một cây rất cứng đầu, cậu nhổ không lên, còn bị ngã một cái đau điếng.
Tiểu Cốc Dụ ngồi sau hàng rào nhìn về phía Đổng béo và lão Vương rời đi, không lâu sau, cậu thoáng thấy bóng dáng của hai người từ xa.
Cậu vội mở cổng chạy ra đón.
Khi chạy đến trước mặt Đổng béo, Đổng béo đặt xuống đất vài túi nilông lớn đang cầm, cúi xuống ôm chặt Tiểu Cốc Dụ.
"Tiểu Dụ Đầu, buổi chiều chơi có vui không?" Đổng béo thấy Tiểu Cốc Dụ dính đầy bụi đất, tưởng nhóc con chơi đùa trong sân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Cốc Dụ đỏ hồng: "Vui lắm ạ!"
"Vui là tốt rồi," Đổng béo nhặt đồ lên, ôm Tiểu Cốc Dụ vào sân, trên đường Tiểu Cốc Dụ muốn xuống để không làm Đổng béo mệt mỏi, nhưng Đổng béo không cho cậu xuống, ôm cậu thật chặt.
Vài phút sau, Đổng béo nhìn sân được dọn dẹp sạch sẽ, và đống cỏ xếp gọn ngoài sân, không tin được nhìn Tiểu Cốc Dụ: "Chẳng lẽ đây chính là việc mà con nói chơi rất vui à?"
Tiểu Cốc Dụ gật đầu: "Vâng vâng, con muốn dọn sạch sân, trồng vài gốc nho, đến mùa hè sẽ có nho ngọt ăn."
Đổng béo: ". . ."
Online chờ gấp, con nhà mình ngoan quá, coi lao động là trò chơi thì phải làm sao đây?
Thật không giống người trần tục chút nào.