Chương 23

Sau khi rửa mặt sạch sẽ ở ngoài nhà, Tiểu Cốc Dụ đi theo Đổng béo vào phòng của gã với tâm trạng bồn chồn.

Phòng của Đổng béo không có gì khác so với phòng của Tiểu Cốc Dụ, ngoại trừ hướng mở cửa sổ không giống nhau, còn lại mọi thứ đều tương tự.

Đổng béo bảo Tiểu Cốc Dụ lên giường trước, sau đó tự mình mang một chiếc hộp nhỏ đặt giữa giường: "Mi ngủ bên kia, tao ngủ bên này, được không?"

Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người nằm song song, dưới ánh nến cam vàng đang lay động, Tiểu Cốc Dụ nhìn Đổng béo đang nằm bên cạnh sắp sửa đi vào giấc ngủ, không nhịn được hơi ngồi dậy, dùng bóng của mình ôm lấy Đổng béo một cái.

Đυ.ng vào là sẽ sinh chuyện đó.

Cậu bé như thể đã làm điều gì đó có lỗi, lén lút nằm xuống lại, trái tim đập thình thịch cực nhanh.

Trong bóng tối, Tiểu Cốc Dụ tham lam nghĩ, giá như chú Đổng là cha của mình thì tốt biết bao.

Cậu nghĩ mãi, rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cậu bé đã ngủ say, Đổng béo mở mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé thì không khỏi bất đắc dĩ vươn tay ra, tạo ra một bóng đen, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Cốc Dụ.

Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.

...

Sáng hôm sau, ánh bình minh xuyên qua kẽ cửa sổ chiếu vào phòng, Tiểu Cốc Dụ mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên là bóng lưng rộng lớn của Đổng béo, mang theo cảm giác an toàn tuyệt đối, Tiểu Cốc Dụ đã không còn nhớ nổi mình đã bao lâu không cùng người lớn nằm chung một giường nữa.

Kể từ khi "mẹ" có em trai, Tiểu Cốc Dụ bị đẩy vào ở trong phòng chứa đồ lộn xộn, nói là phòng chứa đồ nhưng thực chất chỉ là không gian hình tam giác dưới gầm cầu thang gỗ, chật hẹp và chứa đầy đồ vật. Mỗi khi có người đi qua cầu thang gỗ, cảm giác như có một trận đất rung núi lở.

Đôi mắt tròn của Tiểu Cốc Dụ khẽ nheo lại, vẽ nên đường cong hạnh phúc, cậu nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, chuẩn bị bữa sáng hôm nay cho chú Đổng.

Món canh cá hôm qua chú Đổng cảm thấy ngon, hôm nay có thể làm lại.

Tiểu Cốc Dụ hơi vất vả nâng đôi tay ngắn của mình lên, kéo cửa phòng ra, sau khi chui được ra khỏi cửa thì cẩn thận đóng lại.

Đổng béo đã thức dậy từ khi Tiểu Cốc Dụ mở mắt, nhưng gã vẫn chưa biết phải giải quyết vấn đề bữa sáng của mình và Tiểu Cốc Dụ như thế nào. Cứ để một đứa trẻ phải nấu ăn cho mình, thì Đổng béo gã sẽ trở thành kẻ như thế nào đây.

Nhưng Đổng béo là một ác quỷ, món ăn gã làm ra cũng sẽ nhiễm âm khí, Tiểu Cốc Dụ không thể ăn nhiều.

Thật là... khó xử.

Đổng béo suy nghĩ mãi cũng không tìm ra cách nào để vừa lòng cả hai, quyết định không nghĩ nữa, thà ra ngoài tìm Lão Vương xem có thể mượn chút tiền, mua một vài đồ dùng sinh hoạt cho Tiểu Cốc Dụ không.

Dù rằng việc mượn tiền từ Lão Vương - một người nhặt ve chai, có vẻ hơi thất đức.

Nhưng ai bảo Đổng béo không có người quen khác chứ.

Quyết định là làm ngay, Đổng béo lập tức từ trên giường bật dậy, đi về nhà Lão Vương.

Lúc này, Lão Vương vừa nấu xong một nồi cháo trắng kèm theo một ít dưa muối, đang cầm bát ngồi trên bậc cửa, vừa định ăn thì thấy Đổng béo đến.

"Ấy, sao hôm nay lại đến sớm thế?" Lão Vương ngạc nhiên hỏi.

Đổng béo xoa tay, nụ cười chất phác làm âm khí trên người gã dịu hơn một chút: "Chẳng phải là đến thăm lão sao, tiện thể... mượn chút đồ.”

Lão Vương: "... Mượn cái gì?"

Không phải lão không muốn cho mượn, chỉ là Đổng béo những ngày gần đây mượn đồ hơi thường xuyên.

Đổng béo mặt mày tươi cười, thành thật nói: "Mượn chút tiền, mua đồ."

Lão Vương: "Anh không cảm thấy một con quỷ như anh đi mượn tiền người sống không kỳ cục chút nào à? Hơn nữa anh thì cần mua đồ gì chứ? Pháp thuật không giải quyết được sao?"

Đổng béo lần này đến cũng không định giấu Lão Vương chuyện gã đang nuôi một đứa trẻ, thành thật khai báo: "Mấy hôm trước tôi nhặt được một đứa trẻ ở cổng làng, trông rất đáng yêu, muốn nuôi..."

Nghe vậy, trong đầu Lão Vương theo bản năng nghĩ ngay đến một chuyện: "Đờ mờ anh thật sự nhặt được một vong nhi về à?!"

Đổng béo: "... Còn sống, ba bốn tuổi rồi, là một bé trai."

Lão Vương thở phào nhẹ nhõm, lão không muốn sau này khi chơi cờ với Đổng béo, bên cạnh gã còn có một cái vong nhi rình cắn chân mình.

"Muốn mượn bao nhiêu?" Lão Vương đứng dậy, từ túi quần lôi ra một túi nhựa buộc chặt, bên trong là mấy tờ tiền cũ và vài đồng xu.

Đổng béo cũng không rõ giá cả hiện tại: "Ờm... Cần mua mấy bộ quần áo mới, giày, khăn mặt, còn cả bát đũa cốc chén, ghế đẩu, chăn bông sưởi ấm, gối..."

Đổng béo không hề hụt hơi liệt kê ra một loạt.

Nghe xong, Lão Vương lập tức nhíu mày: "Anh tưởng tôi làm nghề gì! Tôi chỉ là một tên nhặt ve chai, đâu có nhiều tiền như vậy cho anh mượn!"

Đổng béo suy tư: "Cũng đúng, vậy lão có cách nào kiếm tiền có thể giới thiệu cho tôi không?"

Lão Vương: "Đi vào giấc mơ mà tống tiền, cướp bóc?"

Đổng béo: "..."