Cứ nghĩ như vậy, trong hang động đã bị bóng đêm chiếm đoạt. Dưới tình huống không có ánh sáng không nhìn rõ một chút gì, không thể làm được gì.
Không biết tại sao, đột nhiên Sơ Niệm lại hiểu được tại sao người xưa phải làm việc vào lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn. Trời bắt đầu tối đen như này, rõ ràng mới hơn tám giờ, nhưng trừ đi ngủ ra, hình như không làm được chuyện gì nữa.
Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh dậy, rắn lớn không ở trong hang.
Sau khi Sơ Niệm ngồi dậy xoa nhẹ cánh tay, lại đấm đấm chân.
Tối qua cứ dựa vào tường đá mà ngủ như vậy, tới nửa đêm mơ hồ ôm lấy một thứ gì đó mềm mại như bông, nhưng tỉnh dậy phát hiện, quả nhiên là vẫn là giấc mơ của mình
Lấy đâu ra bông mềm mại, rõ ràng là tường đá cứng chắc, cả người cô đều bị cộm đau nhức không thôi.
Cô làm cú mèo trong thời gian dài, đây vẫn là lần đầu tiên tự thức dậy vào sáu giờ sáng.
Đi đến miệng hang nhìn thử, sắc trời bên ngoài đã sáng choang, hang động cô đang ở cách xa mặt đất lại xa mãi không tới đỉnh núi, mặc kệ là độ ẩm trên mặt đất hay là độ ẩm trên bầu trời đều không truyền đến được, sáng sớm còn có thể nhìn thấy một quanh cảnh đẹp, quả là một hang động thích hợp để ở.
Mặt trời mới lên, chim chóc hót vang ríu rít, rừng rậm xanh ngát, thiên nhiên thuần túy từ từ hiện ra trước mắt cô.
Sơ Niệm ở trong hang động vươn người, trong lúc hít thở toàn bộ đều là không khí trong lành, quay về trong động, lại phát hiện không biết từ lúc nào trong động xếp một đống cành cây.
Mặt cắt của cành cây bằng phẳng, giống như là người chặt đứt, mặt trên còn treo mấy quả.
Trái cây màu đỏ, bình thường là đã chín rồi, loại quả này cô từng nhìn thấy, giống quả đào, ngửi thì có chút vị ngọt nhàn nhạt.
Vì phòng ngừa quả này có độc, Sơ Niệm bóc vỏ của nó ra trước, liếʍ một chút, sau khi đợi hơn mười phút, trong miệng cô không có bất kỳ dị thường nào, cũng không bị đau bụng. Lúc này mới cắn một miếng lớn.
Bởi vì quả vẫn còn treo trên cành cây, cho nên nước quả hoàn toàn không bị mất đi, nuốt một miếng mềm dẻo nhiều nước, cảm giác thanh mát hòa với ngọt lịm, ăn ngon giống như quả đào mật vậy.
Điều này khiến cho thể xác và tinh thần Sơ Niệm chịu kinh hãi hai ngày cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong hai quả, bụng không còn trống không nữa. Sơ Niệm ngắt hết những quả còn lại, nhét hết vào trong ba lô của mình. Hài lòng ước lượng trọng lượng của ba lô. Những thứ này đều là lương thực để cô tiếp tục sinh tồn.
Ăn uống no đủ, Sơ Niệm lại nảy ra một vấn đề mới.
Đè nén ở bụng dưới khiến cô ý thức được, bản thân còn có nhu cầu sinh lý cấp bách phải giải quyết.
Liếc mắt nhìn hang động bốn vách tường trống không, cô đi vào phía sâu trong hang, muốn tìm một nơi có thể đi vệ sinh.
Càng đi vào trong càng tối, cô cắn răng bật đèn pin điện thoại lên.
Dưới sự chiếu sáng của đèn pin điện thoại, Sơ Niệm nhìn thấy một quang cảnh khác.
Hang động này không chỉ lớn, hình như còn có động thiên khác. Trừ con đường có thể đi đến đầm nước, còn có rất nhiều lối rẽ nhỏ khác, không biết thông đến đâu.
Sơ Niệm tựa như phát hiện ra một đại lục mới.
Có lẽ hôm nay cô có thể trốn ra ngoài, không cần phải đối mặt với con rắn lớn kia nữa rồi.
Đây là tin tức tốt nhất cô gặp được trong hai ngày này.
Giao lộ có cái thì hướng lên trên, có cái thì hướng xuống dưới. Sơ Niệm không chút do dự chọn một cửa động hướng xuống dưới trong đó.
Theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của rắn lớn, ngày hôm qua trời tối rồi nó mới quay về. Trước khi ở đây, cô có thời gian một ngày để thăm dò những hang này rốt cuộc là thông đến đâu.
Sau khi tiến vào, Sơ Niệm lại hối hận rồi.
Những thông đạo này khác xa với sự tượng tượng rất đơn giản của cô, mỗi thông đạo đều thông với nhau, hơn nữa sau khi tiến vào còn có rất nhiều lối rẽ, thông đạo đen nhánh không dễ phân biệt rốt cuộc con đường này có phải là vừa đi qua hay không.