Nhưng mặc dù con rắn lớn này quấn chặt lấy cô, lại không dùng chút sức nào. Sơ Niệm không khỏi suy đoán, con rắn này có phải là muốn quấn lấy cô ngủ hay không.
Sơ Niệm đã ngủ mười mấy tiếng trong lúc hôn mê, bây giờ còn bị rắn lớn quấn vòng quanh trong tư thế chiếm hữu, đại não cô không có một chút ý buồn ngủ nào, chỉ có thể cứng đờ ngươi, không động đậy chút nào.
Cô không biết rắn lớn giữ cô lại rốt cuộc là vì cái gì.
Nhưng cô biết, nhất định cô phải chạy trốn!
Không biết rắn lớn đã ngủ bao lâu, vào lúc nó cuối cùng cũng buông Sơ Niệm ra. Sơ Niệm kiên trì giữ vững chiến lược giả chết, nhắm mắt hít thở đều.
Nhận thấy mình được thả xuống mặt đất, lại đợi thêm một khoảng thời gian, lúc xác định hang động không còn bất kỳ âm thanh nào nữa, Sơ Niệm mới mở mắt ra, thăm dò ngồi dậy.
Lúc ngủ, cô nghe thấy tiếng nước rất nhỏ như có như không. Điều này làm cho cô có một suy đoán to gan, có lẽ hang động này ngoài vách núi cửa hang bên kia, còn có cửa ra khác, chính là ở bên có nước kia.
Nắm chặt dây an toàn của ba lô, cô âm thầm cổ vũ cho chính mình, quyết định tìm nơi có tiếng nước ở đâu.
Thuận theo đường đi vào trong hang động cũng không hề rõ ràng, Sơ Niệm vẫn luôn cẩn thận vịn tường để đi.
Đi khoảng mười phút, cô thật sự là nhìn thấy ánh nước trong vắt trong hoàn cảnh mờ tối.
Bên trong hang động có một đầm nước, vì môi trường quá là u ám, không nhìn rõ đầm nước rộng bao nhiêu, nhưng có nước là có hy vọng, ít nhất cô sẽ không bị khát chết.
Sơ Niệm uống một hơi cạn nước ở trong cốc, lại rót đầy uống tiếp cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới múc đầy nước vào cốc nước của mình bỏ vào ba lô, muốn tiếp tục tìm tìm xem ở đây có cửa ra hay không.
Cô nhặt một hòn đá nhỏ ở dưới chân lên, ném vào trong nước, sau một tiếng tõm bọt nước nổi lên liên lục. Điều này cho biết đầm nước này rất sâu, thậm chí cô không thể bơi qua được, càng huống hồ còn không nhìn rõ rốt cuộc cái đầm nước này rộng bao nhiêu.
Sơ Niệm thu lại bàn chân muốn bước xuống nước, muốn nhảy vào nước sang bờ bên kia nhìn thử gần như là không thể được.
Cô chỉ có thể thất vọng quay về, tránh cho lát nữa rắn lớn sau khi quay về không nhìn thấy cô, lại tức giận.
Nhưng điều cô không ngờ tới là, sau khi cô đi, một cái đầu rắn lớn nhô lên từ trong đầm nước, đồng tử dựng đứng màu vàng nhìn vào bóng người ngốc nghếch tìm tòi rời đi của cô.
Mà hòn đá cô ném khi nãy vừa đúng rơi trên đầu rắn.
Đáy mắt rắn lớn tràn đầy d.ục vọng thăm dò sâu xa với cô.
Lúc rắn lớn quay về hang, sắc trời đã tối rồi.
Sơ Niệm trộm lấy điện thoại ra xem thời gian bây giờ là sáu giờ mười lăm phút chiều, lại nhanh chóng cất điện thoại về.
Cho dù là cô đã chỉnh điện thoại sang chế độ tiết kiệm pin, thỉnh thoảng lấy ra xem có sóng hay không, nhưng qua một ngày, vẫn tiêu hao mất bảy phần trăm pin.
Nếu cứ như vậy thì không ổn.
Không có đồ ăn thì còn có thể thì nghĩ cách.
Nếu như hết pin, ở một nơi hoang dã như này, cô không những phải chịu đựng bóng tối, còn không có bất kỳ cách nào phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Vẫn còn nhớ trước khi bản thân ngất đi trong tay còn cầm điện thoại vệ tinh, khả năng lớn nhất là lúc ngất đi đã làm mất nó, có lẽ cái điện thoại đó vẫn ở đó. Bình thường thì điện thoại vệ tinh chất lượng đều rất tốt, chịu được va đập, dung lượng pin lớn, còn có chức năng chống nước. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
Chỉ là cô hôn mê bị đem về nơi này, bây giờ cô hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Hơn nữa bây giờ hang động cô ở cách mặt đất cao như vậy, lại là vách núi dựng đứng không có chỗ đặt chân. Bản thân cô căn bản không thể nào xuống dưới được.