Mùi tanh của thịt sống xông vào trong khoang miệng, cô theo bản năng nhổ ra.
Dạ dày đã lâu không được ăn gì bắt đầu co thắt, không phun ra được gì, trực tiếp nôn ra a xít dạ dày.
Đến khi cô nôn đến không còn sức lực, chỉ có thể mềm nhũn nhoài người ở đó, cô mới bắt đầu suy nghĩ.
Hàng loạt hành động của rắn lớn có phải là cho biết, cho dù là con dê màu nâu lúc nãy, hay là thú con màu trắng bị cắt thành miếng bây giờ, thực ra đều là thức ăn rắn lớn bắt cho cô, để cô ăn.
Cho dù là cô khó chịu đến trên nôn dưới tiêu chảy, rắn lớn cũng trông coi ở bên cạnh.
Đây quả thực không hợp với lẽ thường, trái ngược với nguyên tắc của động vật ăn thịt.
Nhưng cho dù như thế nào, cho đến bây giờ rắn lớn không muốn ăn thịt mình, đây chính là một hiện tượng tốt.
Nhìn thấy cô cuối cùng cũng yên tĩnh, rắn lớn lại cuốn lấy miếng thịt. Bắt đầu công việc đút ăn một vòng mới.
Sơ Niệm hoảng sợ bò lên, lắc đầu há miệng nói: “Tôi không ăn thứ này, đừng đút cho tôi.”
Không biết có phải là động tác của cô hay lời cô nói làm cho rắn lớn hiểu được ý muốn của cô hay không, động tác của rắn lớn dừng lại.
Sơ Niệm cảm thấy mình chắc là điên rồi, vậy mà lại tính toán trao đổi với một con rắn.
Cô mở ba lô của mình ra, lấy bánh mỳ ở trong ra, xé một miếng bỏ vào trong miệng sau đó nhai rồi nuốt xuống, nhìn vào đôi đồng tử dựng đứng lạnh như băng nói: “Tôi ăn đồ ăn của con người, đồ chín.”
Cô lại chỉ miếng thịt sống, lắc đầu: “Đây là đồ sống, không ăn.”
Không biết rắn lớn có nghe hiểu hay không, nhưng nó cũng không tiếp tục ép buộc đút cô ăn nữa, tự nó ăn miếng thịt trên đất. Chuyện này làm cho Sơ Niệm thở phào, đồng thời lại bắt đầu lo âu.
Bây giờ cô chỉ có bảy miếng bánh mỳ, một miếng lương khô, nước trong cốc chỉ còn một phần ba. Nếu như không ăn thịt sống, lại không thể đi xuống vách đá được, cho dù rắn lớn không ăn thịt cô, cô cũng không sống nổi.
Sơ Niệm từ tốn gặm bánh mỳ, ăn được hai miếng cô gói túi lại, lại uống hai ngụm nước. Bây giờ thiếu thốn đồ ăn, cô không biết mình sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu, cần phải tiết kiệm.
Ăn vào, Sơ Niệm bắt đầu cẩn thận quan sát rắn lớn, nó rất to, ăn một con dê và một con động vật khác cũng không làm cho bụng nó gồ lên. Nó cũng rất dài, dài đến mức cô cũng không đoán được chiều dài cụ thể của nó. Với lại cả người nó rất là linh hoạt, thậm chí chóp đuôi có thể cầm dao để cắt thịt.
Thậm chí nó còn rất là thông minh, có thể hiểu được ý Sơ Niệm hoa tay múa chân muốn biểu đạt.
Nếu như chỉ là nhìn thấy loại động vật này trong phim tài liệu, có lẽ Sơ Niệm sẽ ca ngợi sự thần kỳ của tự nhiên.
Nếu giống như bây giờ, trong hiện thực bốn mắt nhìn nhau với một con quái vật như này, Sơ Niệm chỉ cảm thấy e rằng bản thân gặp phải một con yêu quái thành tinh rồi.
Nhìn thấy cô ăn xong, rắn lớn vây quanh cô vòng mấy vòng, lấy chóp đuôi của mình nhẹ nhàng cuốn lên cổ tay cô, mát lạnh, mang theo máu lạnh vốn có của loài rắn, giống như đeo một cái vòng tay.
Sơ Niệm cực kỳ khó chịu, lại không dám động đậy chút nào.
Mặc kệ cái lưỡi của con rắn liế.m láp qua lại trên mặt cô, giống một con chó lớn nhiệt tình.
Cuối cùng, lưỡi rắn rời khỏi mặt cô, cơ thể cô lại bị đuôi rắn cuốn lấy, mang vào chỗ sâu của hang động.
Rắn lớn rất lâu không nhúc nhích, Sơ Niệm giống như một vòng hương muỗi bị vây ở bên trong vòng rắn, mà đầu của rắn lớn ở ngay bên cạnh mình, mùi hương phun ra nuốt vào dễ ngửi lành lạnh ở xung quanh cô.
Dưới tình huống bình thường, nếu như rắn quấn chặt lấy một con vật, tất nhiên mục đích chính là muốn làm nó mất hết sức lực giãy dụa sau đó nuốt xuống.