Ngay sau đó, rắn lớn đẩy con mồi đến trước mặt Sơ Niệm.
Điều này khiến cô băn khoăn không biết có phải cô sai cho nó châm lửa hai lần vào buổi chiều vì tính háu ăn của mình, vì vậy, gửi tín hiệu sai cho rắn lớn, làm cho nó có cảm giác như nó không cho cô ăn đủ không?
Đối với hành động kiêu ngạo tặng quà của rắn lớn, Sơ Niệm không biết nên cười hay nên khóc.
Mặc dù buổi trưa nấu canh cá thất bại, nhưng buổi tối cô ăn chút đồ rồi, huống chi bây giờ là con mồi lớn như vậy, cô không ăn nổi dù chỉ một miếng.
Nhưng mà dưới sự thúc giục hết lần này đến lần khác của rắn lớn, cuối cùng Sơ Niệm chỉ lấy một mảnh da thú, còn phần thịt thì cho rắn lớn nuốt chửng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi sáng khi tỉnh dậy cô hắt hơi mấy cái, sợ tưởng mình sắp bị cảm nên vội vàng trở về hang đợi đến khi mặt trời mọc mới đi ra ngoài.
Cô giữ lại da thú là để dùng da thú giữ ấm.
Mỡ trên lớp da này rất dày, có thể thấy là do nhiệt độ giảm xuống, động vật nhỏ cũng đã bắt đầu tích mỡ.
Sơ Niệm cạo qua trên lớp da thú để lấy mỡ, sau đó đổ nước vào để ngâm. Mặc dù da động vật mà cô làm lần trước không cứng lắm, nhưng nếu muốn mặc vào người để giữ ấm thì độ mềm mại vẫn chưa đủ.
Lần này cô nghĩ sẽ kéo dài thời gian của mỗi quy trình thêm một chút, không chừng làm như vậy có thể khiến cho tấm da thú mềm mại hơn một chút.
Trước khi đi ngủ, Sơ Niệm thường lấy sổ tay ra ghi lại hình dáng, màu sắc những thứ ăn được, có ngon không và tìm ở đâu. Tất cả thông tin đều được ghi lại tỉ mỉ từng chút một.
Trong cuốn sổ tay của Sơ Niệm, bên trong trang bìa là thời gian được ghi lại, bên trong có ghi chú và ghi chép về các loài thực vật. Cô không thể để mình đánh mất khái niệm về dòng chảy thời gian chỉ vì cô sống trong những vùng rừng sâu núi thẳm, không thể khiến bản thân mình trở thành người phân biết được bây giờ là khi nào. Càng không thể để bản thân mất đi năng lực phát âm.
Vì vậy, mỗi ngày cô luôn đọc những thứ mà cô đã ghi lại vào ngày hôm trước, để không bị mất khả năng ngôn ngữ và viết chữ của mình.
Nếu không có những thứ này, cô thậm chí còn tự hỏi liệu một ngày nào đó mình có trở nên không khác gì dã nhân nếu không ai tìm thấy mình. Ý nghĩ đó khiến cô sợ hãi.
Khi cô viết và đọc, rắn lớn sẽ ở bên cạnh cô, giống như một sinh viên chăm ngoan, chú ý lắng nghe.
Nó giống như con mèo trong trường đại học của bọn cô, cũng thích nghe âm thanh của sinh viên lúc lên lớn đọc bài khóa.
Các thầy cô giáo thường khen con mèo: “Con mèo còn thích học hơn các em. Nếu nó nói được tiếng người, e rằng nó còn giỏi hơn các em về khoản học hành.”
Tuy nhiên, thực tế là mèo chỉ có thể kêu meo meo, mặc dù rắn có thể tạo ra tiếng “khè khè”, nhưng xét cho cùng thì chúng cũng chỉ là động vật và không thể nói được tiếng người.
Sơ Niệm đã viết sự cô đơn này trong nhật ký của mình, như thể bằng cách đó, cô sẽ không cảm thấy chỉ có một mình mình là con người.
Ngày hôm sau, Sơ Niệm dậy sớm theo đồng hồ sinh học, nhưng thay vì dậy luôn như thường lệ, cô co ro nằm trong lớp da thú ấm áp trên giường. Mãi đến khi nhiệt độ từ từ tăng lên cô mới uể oải ngồi dậy.
Rắn lớn hôm nay từ sớm đã ra khỏi hang không biết đã đi đâu.
Sơ Niệm lấy con gao găm từ trong ba lô ra, đi tới hồ bơi phía sau, tiếp tục công việc ngày hôm qua, làm sạch da thú, sau đó chậm rãi hun khói theo cách cũ.
Bình thường những cành cây mỗi khi rắn lớn hái quả đem về đều được tích trữ lại, hun da thú cần một lương lớn. Và nếu có thể, cô vẫn muốn làm thêm một vài chiếc da thú nữa để dự phòng. Chiếc giường lá dưới thân đã mấy lần thay lá rồi, nhưng lần nào cũng ngủ không được mấy ngày đã trở thành một đống lá vụn. Nếu gió thuận chiều thổi vào trong hang, sẽ cuốn vụn lá bay khắp nơi. Nếu có nhiều da thú hơn, cô có thể gấp nó lại để nằm, vừa mềm lại còn có thể lưu trữ.