Sơ Niệm đoán hẻm núi này còn rất nhiều khoáng chất chưa được phát hiện, thời gian dài, không chỉ có nhiều dạ minh châu phát sáng hình thành, mà ngay cả hoa cỏ mọc ở đây cũng đã xâm nhập vào loại khoáng vật này, sau nhiều năm đào thải, những thực vật sống sót sẽ phát ra ánh sáng mờ ảo. Chính điều này đã tạo nên hẻm núi kỳ diệu và đẹp như mơ này.
Cô thậm chí còn tìm thấy dấu vết của nấm ở đây.
Cây nấm phát sáng gợi cho cô nhớ đến Dương Quang Ma Cô trong đại chiến cương thi.
Chỉ đáng tiếc.
Những thực vật có chứa khoáng kim loại nặng như vậy có lẽ không thể ăn được
Nếu không, Sơ Niệm thực sự muốn nhặt một ít về ăn thử, cô đã không ăn thứ gì ngoài thịt trong nhiều ngày.
Cô như một đứa bé tò mò trong thế giới cổ tích đi khám phá hang động. Rắn lớn có vẻ cho rằng nơi này tuyệt đối an toàn, cả mình nó lượn lờ trên dạ minh châu, uể oải nhìn cô lang thang.
Khi tay và túi áo khoác của Sơ Niệm không thể chứa thêm được gì, con rắn lớn lại quấn lấy người cô, như thể đã đến lúc phải rời đi.
Khi trở về động, Sơ Niệm đã đặt tất cả những thứ này lên đầu chiếc giường lá của mình.
Nhưng dạ minh châu quá sáng, cô cất chúng vào một góc của hang động.
Khi chất đống những viên dạ minh châu như một đống đá trong góc, cô chợt cảm thấy mình hơi ngông cuồng.
Sau khi cất dạ minh châu mình mang về, cô vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng. Cô cẩn thận lấy cỏ dạ quang mang về ra.
Các loại cây khác cần nhiều đất để tồn tại, nhưng cỏ thì khác, cỏ linh hoạt hơn và có thể tồn tại miễn là cho nó ít đất, cô gói một túi đầy đất, đủ để nuôi một cây cỏ.
Sơ Niệm đã trồng loại cỏ này ở cửa hang nơi có thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, mong rằng nó sẽ luôn mạnh mẽ và sống tốt.
Sơ Niệm đêm nay rất hưng phấn, là lần đầu tiên cô ngủ muộn như vậy, cũng là một đêm thoải mái nhất.
Sau khi cô ngủ say, con rắn lớn lại lặng lẽ chui ra khỏi hang.
Sơ Niệm lần đầu tiên ngủ nướng từ khi tới đây.
Mặc dù đã ngủ được mấy ngày, lá dưới giường đã không còn thoải mái.
Nhưng đêm qua thức khuya, tới khi mặt trời lên cao cô mới tỉnh dậy.
Khi cô đứng dậy, con rắn lớn không cuộn quanh cô như mọi khi, chỉ mơ hồ nghe thấy hướng hồ nước có âm thanh.
Sơ Niệm lần theo âm thanh, phát hiện ra rằng bên bể nước đã khác trước rất nhiều. Vì bể nước trước đây ở sâu trong hang nên tối đến không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình. Bây giờ bể nước đã sáng rồi.
Không biết rắn lớn dùng cách gì, di chuyển dạ minh châu đến đây.
Ánh sáng của viên dạ minh châu chiếu sáng cả một vùng rộng lớn của bể nước, thoạt nhìn có thể nhìn thấy cả đàn cá nhỏ bơi trong đó. Những con cá nhỏ trong mờ, giống như những con cá bạc cô đã ăn, bơi thành từng nhóm.
Bên bể nước, cô còn nhìn thấy một thứ khác, một thứ giống như một cái xẻng quân dụng!
Chỉ là vật này làm bằng đá, trên đó có dấu vết ngoại lực rõ ràng, nhất định không phải tự nhiên hình thành.
Bên cạnh chiếc xẻng đá có các loại thịt động vật đã qua chế biến, cắt thành từng khoanh mà cô thường ăn, được xếp ngay ngắn. Thậm chí còn có một mảnh da ẩn trong góc, chắc là được bóc ra.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn, đã thấy con rắn lớn thò nửa người lên khỏi mặt nước.
Tất cả những điều này chứng tỏ rằng những gì trước mắt được chuẩn bị bởi rắn lớn.
Nếu không phải sinh vật trước mặt cô là một con rắn lớn, thậm chí cô sẽ nghĩ đó là một nghệ nhân tuyệt vời.
Chính xác nó dùng gì để cắt đá thành hình cái xẻng, và mặt cắt phẳng lì như vậy.
Hay là con rắn đã đánh cắp nó từ nơi con người sinh sống?
Nguồn gốc của những thứ này giống như một bí ẩn, khiến lòng người đầy hoang mang.
Sơ Niệm không biết dùng tâm trạng gì ngồi bên đống lửa ăn thịt nướng.