Nhưng thử nghĩ xem, trong nháy mắt liên tiếp có núi có rừng, còn có rất nhiều sinh vật nguy hiểm mà cô chưa từng thấy qua, ngay cả những thợ săn dày dạn kinh nghiệm cũng không dám qua đêm ở đây, ai dám đặt nhà ở đây chứ?
Lúc nằm trên lưng rắn, cô còn nghĩ, nếu cô không gặp rắn lớn, một mình lang thang trong núi sâu rừng già này, liệu cô có thể sống được đến ba ngày hay không.
Mặt trời lặn, ráng chiều tràn ngập bầu trời, con rắn lại dừng lại.
Lần trước là để uống nước, lần này Sơ Niệm không đoán được mục đích dừng lại của nó.
Con rắn lớn đặt cô trên một bãi đất bằng phẳng, cây cối xung quanh thưa thớt, không nhìn ra được gì đặc biệt.
Sơ Niệm ngoan ngoãn ở lại chỗ cũ, mặc dù con rắn lớn đã biến mất khỏi tầm mắt, cô vẫn không chạy lung tung.
Bây giờ cô không có la bàn, không có dao găm, không có vật gì bên cạnh, sau lần nguy hiểm vừa rồi, cô hiểu sâu sắc hiểm nguy nơi núi rừng này, bản thân không dám liều lĩnh chút nào.
Không lâu sau, cô nghe thấy những tiếng sột soạt sau lưng.
Cô vẫn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng vừa chạy qua bên cạnh mình, đã thấy rắn lớn lao ra từ hướng cái bóng, một động vật trông như con thỏ chạy qua đây.
Sở dĩ nói là giống thỏ vì tên nhóc mắt đỏ này có đôi tai thỏ, nhưng răng ở miệng lại giống lợn rừng.
Thậm chí có thể nói không ngoa rằng con thỏ này có tính hiếu chiến rất mạnh, với tốc độ nhanh như vậy và cặp răng nanh sắc bén, sát thương mà nó có thể gây ra là tuyệt đối không thể coi thường.
Lúc này, Sơ Niệm xác định. Nếu cô bị bỏ lại một mình ở đây ba ngày, cô chắc chắn sẽ không sống sót nổi.
Cô đến một con thỏ cũng không thể đánh bại…
Đây là một thực tế đáng thất vọng.
Rắn lớn dùng đuôi nâng một mảnh cỏ nhỏ trong bãi đất trống, sau đó đưa con thỏ vừa bị gϊếŧ khi vội vã chạy trốn vào bãi cỏ, phun chút lửa, nướng con thỏ rừng lên, phát ra tiếng ty ty. Nó dường như đã chín và sẵn sàng để ăn.
Sơ Niệm bị sốc.
Trong mắt cô, khả năng học hỏi và bắt chước của rắn lớn là rất mạnh. Nhưng giờ đây, phương pháp mở sân cỏ để cách ly ngọn lửa của nó rõ ràng biện pháp đã được con người sử dụng để ngăn chặn ngọn lửa lan rộng.
Hành vi này đã vượt qua nhận thức của cô về các loài động vật trong thế giới tự nhiên.
Không có dao găm, và không có cách nào để cắt thịt trước khi ăn. Sơ Niệm chỉ có thể đợi đến khi con thỏ không còn nóng như vậy nữa, dùng răng cắn phần cháy ngoài cùng, ăn phần có thể ăn được bên trong.
Cô không thể ăn hết một con thỏ rừng, thậm chí một cái chân thỏ cũng không ăn hết. Phần còn lại đã bị rắn nuốt chửng.
Sơ Niệm quan sát được, rắn không giống như người cần ăn ba bữa một ngày, ngoài việc hoàn thành công việc thông thường cho cô, rắn lớn đôi khi nuốt chửng một con mồi lớn trong hai ngày.
Vì vậy, cô có thể kết luận rằng con rắn lớn dừng lại lần này vì trời đã muộn, và nó đặc biệt dừng lại để kiếm đồ ăn cho cô.
Ở một khía cạnh nào đó, nó vẫn nuôi cô rất tốt.
Bên cạnh đất bằng có một con suối nhỏ, Sơ Niệm đi rửa tay, lại bắt đầu lên đường với rắn lớn.
Cuối cùng họ dừng lại trước một hẻm núi trước khi trời tối.
Nó trông giống như một cái rãnh sâu được hình thành bởi một vết nứt trên mặt đất, và không thể nhìn thấy đáy, Sơ Niệm chỉ nhìn một cái rồi rút lại ánh mắt. Không phải vì cô sợ độ cao, mà là cô sợ những điều mà bản thân không biết.
Không ngờ rắn lớn muốn mang cô xuống dưới.
Xem ra đây là điểm đến của ngày hôm nay.
Khi đi xuống hẻm núi, Sơ Niệm lại nhìn thấy đôi cánh của con rắn lớn. Đôi cánh thường được nó giấu dưới lớp vảy, khi nó sải cánh, lớp vảy đằng sau sẽ giang ra trước, một đôi cánh lớn xuất hiện, đẹp hơn cả một con bướm với đôi cánh dang rộng, mạnh hơn một con đại bàng đang bay vυ"t lên, hơn nữa tốc độ của nó cũng vững vàng và nhanh chóng.