Sơ Niệm xua tay lắc đầu: “Tôi ăn no rồi.”
Động tác của rắn lớn dừng lại, Sơ Niệm vì phòng rắn lớn nghe không hiểu mà tiếp tục đút cho mình, chỉ bụng mình: “Đã to rồi, tôi thật sự ăn no rồi.”
Dường như rắn lớn nhìn hiểu động tác của cô, lấy đuôi thăm dò vào bên trong áo sơ mi của cô. Nhiệt độ da của nó thấp hơn loài người một chút, lớp vảy ma sát trên da tê dại, cho đến khi đuôi nó quấn quanh bụng cô một vòng, lại hơi thắt chặt lại.
Sơ Niệm sợ không dám nhúc nhích.
Hình như rắn lớn đang đo bụng cô, không có ý muốn làm hại cô. Sau khi quấn quanh một vòng lại chậm rãi rút ra, hái một quả đỏ từ trên cành cây bên cạnh xuống đặt vào trong tay cô.
Lần này Sơ Niệm hiểu ý của nó.
Rắn lớn cảm thấy cô ăn quá ít, thoạt nhìn lại không bằng lòng ăn thịt, cho nên cho cô ăn quả đỏ này.
Cô cắn quả đỏ một miếng nhỏ, nhìn rắn lớn nuốt hết thịt chín cô ăn còn thừa xuống, tựa như đang làm công việc cuối cùng.
Tất cả nhưng hành động qua lại hôm nay đều khiến cho Sơ Niệm có thể tin chắc rằng, chỉ số thông minh của con rắn lớn này cực kỳ cao, thậm chí có thể đại khái hiểu được ý mà cô khoa tay múa chân muốn biểu đạt.
Nhưng như vậy không thể thay đổi một sự thực là mình là lương thực dự trữ.
Tất cả những kiến thức khoa học phổ cập đều từng nói, loài rắn là một loài động vật máu lạnh. Cho dù là đồng loại của mình cũng có thể gϊếŧ lẫn nhau cuối cùng nuốt chửng.
Bản năng Sơ Niệm sợ loại sinh vật này, cho dù là gì cũng không thể thay đổi sự kháng cự bẩm sinh.
Ăn xong đồ trên mặt đất, rắn lớn lại ra ngoài, đi xuống thuận theo sườn núi.
Sơ Niệm buồn chán dựa lên tường đá cứng, ba lô bị cô đặt ở bên mông.
Sơ Niệm lấy sổ ghi chép của mình ra, bên trên có ghi chép, có người nhỏ được vẽ qua quýt, mặt bên trang sách còn có những đường cô vẽ vào lúc suy nghĩ rối loạn.
Ở phía trên cô ghi lại cảnh ngộ mấy hôm nay của mình, từ tuyệt vọng đến sợ hãi, cứ viết cứ viết rồi cô bật khóc.
Cuối cùng của nhật ký cô viết: Nếu như có một ngày tôi chết đi, nhất định là bị rắn lớn ăn thịt.
Nếu như cô bị gϊếŧ, chắc chắn rắn lớn xem không hiểu ghi chép, sẽ quăng ghi chép đi. Hy vọng có một ngày có thể có người nhìn thấy quyển sổ ghi chép này, biết được sự thực cô bị gϊếŧ hại ra sao.
Khi cô viết xong ngẩng đầu lên phát hiện, không biết rắn lớn đã quay về từ lúc nào rồi.
Nó cúi người xuống, đầu rắn từ từ lại gần, thậm chí có thể nhìn thấy trong đồng tử dựng đứng của nó có một cô gái nho nhỏ.
Sơ Niệm nín thở, nhét sổ ghi chép ra sau lưng, không dám nhúc nhích, lúc hơi thở của rắn lớn phun lên mặt cô, thậm chí cô đã nhắm mắt lại.
Trên mặt truyền đến cảm giác trơn ướt, thuận theo vệt nước mắt xuống dưới, dừng ở trên mí mắt mình. Mí mắt cô run nhẹ, bên tai nghe thấy tiếng xì xì, là rắn lớn phát ra.
Sơ Niệm từng nhìn thấy trên một tin tức lỳ lạ, tiếng xì xì của loài rắn có thể là đang truyền đạt thông tin nào đó, giống như con người biết nói chuyện giao tiếp, động vật cũng thông qua tiếng kêu để giao tiếp.
Sau khi tiếng xì xì này hết, cơ thể Sơ Niệm lại bị cuốn lấy, cô không nhịn được mở mắt, nhìn thấy mình lại giống như dáng vẻ buổi tối đầu tiên rắn lớn mang cô về, giống như một vòng hương muỗi, bị cuộn vào giữa.
Dưới tình huống như vậy, thậm chí Sơ Niệm quên cả khóc, trợn to mắt, nhìn rắn lớn tiến sát lại lần nữa, lưỡi rắn liếʍ sạch nước mắt của cô, lưu lại cảm giác trơn ướt.
Sau khi Sơ Niệm ngừng khóc thút thít, không biết rắn lớn lấy từ đâu ra hai trái cây màu xanh, nhỏ, cỡ củ lạc, lấy đuôi rắn cuốn lấy đưa vào trong miệng cô.
Vị đắng chắt lại mát lạnh, giống bạc hà, cũng không có hột, rất nhanh đã tan trong miệng cô.