Kết thúc cuộc họp, thấy Bùi Duẫn Ca đang làm bài tập, Hoắc Thời Độ cũng không trêu chọc cô nữa.
Nhưng không lâu sau.
Bùi Duẫn Ca bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Cô liếc nhìn Hoắc Thời Độ đang làm việc, rồi bước đến gần cửa.
“Alo, có chuyện gì vậy?”
Cô bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng.
“Bạn học... Bạn học Bùi, cậu có lên mạng không?” Sở Tri Hành ở đầu dây bên kia, giọng điệu tràn ngập lo lắng.
Cô ấy vừa thấy những bình luận trên mạng, sắc mặt liền khó coi đến cực điểm.
Bạn học Bùi tốt như vậy, tại sao lại bị họ mỉa mai như thế!?
“Có chuyện gì à?”
Đáy mắt Bùi Duẫn Ca thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Sở Tri Hành thấy cô không hề hay biết, cắn răng nói: “Trên mạng đang lan truyền tin cậu là con gái nhà họ Tần, hơn nữa, những lời bàn tán rất khó nghe...”
Thực tế, trên mạng có rất nhiều người đồn rằng Bùi Duẫn Ca là [con riêng] của nhà họ Tần. Họ cho rằng nhà họ Tần cố ý che giấu, vì vậy mới để cô chiếm được chút danh tiếng.
Chuyện này được dân mạng bàn tán sôi nổi không phải ngẫu nhiên, mà rõ ràng có người cố tình tung tin và đẩy nhiệt độ.
Mà người đứng sau việc này, ngoài Tần Hữu Kiều, chẳng còn ai khác.
Rõ ràng, mới hôm qua ông cụ Tần ép vợ chồng nhà họ Tần công khai nhận con, hôm nay liền xuất hiện những tin đồn bất lợi về cô.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Bùi Duẫn Ca khẽ cười nhạt, lười biếng dựa người vào tường.
“Hả?”
Sở Tri Hành hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Bùi Duẫn Ca khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ thản nhiên như không.
“Không có gì...” Sở Tri Hành lo lắng nói thêm: “Bạn học Bùi c, tốt nhất là cậu bảo nhà họ Tần giải quyết nhanh đi.”
Cô ấy đã thấy fans của Tần Hữu Kiều gần như phát điên, đi khắp nơi chửi rủa Bùi Duẫn Ca, nói cô cướp đoạt mọi thứ của Tần Hữu Kiều.
Thậm chí, họ còn đào bới nhiều thông tin về cô, rồi mang ra so sánh với Tần Hữu Kiều, mỉa mai chua ngoa rằng: “Gà rừng và phượng hoàng, cách biệt một trời một vực.”
“Nhà họ Tần?”
Bùi Duẫn Ca cười nhạt, đáy mắt không hề mang theo ý cười: “Tôi biết rồi. Tạm biệt.”
“Ừ, được.” Sở Tri Hành gật đầu.
---
Chẳng bao lâu sau.
Bùi Duẫn Ca cúp điện thoại, quay lại văn phòng.
“Anh trai, em có thể mượn máy tính được không?” Cô bất ngờ hỏi.
Hoắc Thời Độ nhìn đồng hồ, thấy cô cũng đã làm bài tập hơn một tiếng.
Anh khẽ “ừm” một tiếng: “Máy tính xách tay được không?”
“Gì cũng được.”
Cô tự giác ngồi xuống bên cạnh anh, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
Thấy vậy, Hoắc Thời Độ khẽ nuốt nước bọt, một tiếng cười trầm thấp thoáng qua.
Anh đặt laptop trước mặt cô: “Sau khi nghỉ ngơi xong, nhớ tiếp tục làm bài.” Anh nhàn nhạt nhắc nhở.
“...Được rồi.” Cô đáp.
---
Chỉ vài phút sau, Bùi Duẫn Ca đăng nhập vào mạng xã hội và nhìn thấy cụm từ khóa đang dẫn đầu bảng tìm kiếm:
#Nhà họ Tần Bùi Duẫn Ca#
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, cô không mang theo cảm xúc gì, nhấn vào từ khóa và lướt qua nội dung.
Chủ yếu là các tài khoản marketing “bóc phốt” thân thế của cô, đào bới thông tin về trường học của cô.
Nhưng gây khó chịu nhất vẫn là fans của Tần Hữu Kiều và một loạt dân mạng đầy “chính nghĩa”.
“Thời buổi này mà con riêng cũng dám làm loạn, ghê tởm quá đi?”
“Nhà họ Tần điên rồi à? Người không đủ tư cách thì đừng xuất hiện trước công chúng, chướng mắt lắm.”
“Đừng đem so sánh Kiều Kiều của tôi với ai đó. Kiều Kiều 19 tuổi đã đi lưu diễn piano, còn cô ta thì sao? Còn phải hỏi xem cô ta có xứng không.”
“Nói thật, nhà họ Tần làm thế này là quá bất công với Tần Hữu Kiều.”