“Xuống dưới chờ tôi.”
Bùi Duẫn Ca vừa mới tỉnh dậy, giọng điệu mang vẻ lười biếng.
Người phụ nữ không cam lòng nhìn cô thêm một cái, siết chặt nắm tay.
Cô ta tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, cả ngoại hình và gia thế đều không thua kém, vậy mà lại phải dạy kèm cho một nữ sinh cấp ba được bao nuôi!??
Người phụ nữ không tin rằng cô gái xinh đẹp đến mức quá đáng trước mặt này lại có thân thế gì ghê gớm.
“Cô không hiểu tôi nói gì à?”
Bùi Duẫn Ca liếc cô ta, cười như không cười.
Lập tức, người phụ nữ rùng mình một chút, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mười phút sau.
Bùi Duẫn Ca rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Cô ngước mắt lên, thấy người phụ nữ ngồi ở ghế sofa, mặc một chiếc váy lụa ôm sát cổ chữ V, dáng người quyến rũ.
Chỉ là, không giống một gia sư chút nào.
Nếu không, cũng sẽ không tự mình mang bữa sáng, rồi lên phòng mở cửa phòng của Hoắc Thời Độ.
Người phụ nữ nghe tiếng động ở cầu thang, lập tức mỉm cười nói: “Tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không biết cô ngủ ở đó…”
“Không sao. Tôi cũng không ngờ cô giáo lại nhiệt tình như vậy.” Bùi Duẫn Ca từ tốn mỉm cười.
Câu nói này khiến sắc mặt người phụ nữ lúc xanh lúc đỏ.
“Khi nào thì bắt đầu?” Bùi Duẫn Ca hỏi.
Mặc dù trông cô tự do, phóng khoáng, nhưng bên trong lại không thích làm phiền người khác.
Đây là gia sư mà Hoắc Thời Độ mời, cô cũng không muốn anh phải lo lắng về việc này.
Thực ra, cô cũng không cần phải học bổ túc.
“Sau khi cô dùng xong bữa sáng là có thể bắt đầu.”
Người phụ nữ gượng cười, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị.
Một cô gái thiếu tinh tế như vậy, làm sao có thể khiến Độ gia thích được?
Tuy nhiên.
Giờ cô ta đã ở đây, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được Độ gia.
Đến lúc đó, khi Độ gia biết được ưu điểm của một người phụ nữ trưởng thành, sẽ không còn thích cô gái non nớt này nữa.
Nghĩ vậy, sắc mặt của người phụ nữ cũng dịu lại, kiên nhẫn ngồi chờ.
...
Bên bàn ăn.
Bùi Duẫn Ca vừa ăn sáng vừa gửi bản dịch bệnh án cho Steven.
Lúc này.
Dì Miêu không vui bước đến, nhìn người ngồi ở sofa với vẻ khó chịu, “Duẫn Ca tiểu thư, cô gái này không có phong cách của một gia sư, nếu tiểu thư không thích, chi bằng đổi cô ta đi.”
Dì Miêu vừa rồi đã quan sát hành vi của người phụ nữ này, đủ để hiểu ý đồ của cô ta.
Diện mạo lẳиɠ ɭơ, chắc chắn bà chủ không thích!
“Không sao.”
Bùi Duẫn Ca mỉm cười, không mấy để tâm.
“Nhưng người này liệu có tận tâm dạy tiểu thư không?” Dì Miêu cau mày.
“Cứ thử xem sao. Dì Miêu, hôm nay cũng không có việc gì, dì cứ nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, dì Miêu cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tiểu thư phải cẩn thận với người phụ nữ này, đừng để cô ta đạt được mục đích.”
Nói xong.
Trước khi rời đi, dì Miêu còn nhìn Bùi Duẫn Ca với ánh mắt đầy ngụ ý, mang theo sự khích lệ và kiên định.
Bùi Duẫn Ca khựng lại: “?”
...
Sau khi Bùi Duẫn Ca thong thả dùng xong bữa sáng, đã hơn nửa tiếng trôi qua.
Bên bàn trà trong đại sảnh.
Người phụ nữ yêu cầu Bùi Duẫn Ca lấy sách ra.
Mở quyển bài tập ra, thấy toàn những câu trả lời sai, cô ta thoáng hiện vẻ khinh bỉ trong mắt.
Mặt mũi thì đẹp, nhưng quả thực chỉ là một kẻ vô dụng.
Sau đó.
Người phụ nữ mỉm cười, giọng điệu không giấu nổi vẻ khinh thường: “Tiểu thư, với nền tảng như vậy, muốn học tốt rất khó.
Nên trong những buổi dạy kèm tới, tôi sẽ khá nghiêm khắc. Mong cô cố gắng hợp tác.”
Nói xong, cô ta tùy tiện mở một quyển sách, ném về phía Bùi Duẫn Ca: “Chép mười lần các kiến thức này, chép xong rồi ăn trưa, được không?”