Chương 67: Nhìn anh ngẩn ngơ làm gì?

Bên này.

Bùi Duẫn Ca còn chưa kịp tháo mũ xuống thì đã nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông.

"Duẫn Duẫn, đừng lén sờ eo của anh mãi thế."

"…"

Bùi Duẫn Ca vừa tháo mũ xuống, định mở miệng nói lại vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt lơ đễnh của anh ở khoảng cách gần như vậy.

Cô biết đôi mắt của người đàn ông này rất đẹp, đuôi mắt cong lên đầy quyến rũ, vốn nên đầy tình cảm. Nhưng ngược lại, đôi mắt màu nhạt ấy chỉ toát lên vẻ lãnh đạm thờ ơ.

Giống như vầng trăng lạnh lẽo, cao ngạo.

Trong khoảnh khắc, mọi cảm xúc của Bùi Duẫn Ca đều tan biến.

Kiểu người với vẻ ngoài cấm dục nhưng lại lẳиɠ ɭơ này hoàn toàn trúng vào sở thích của cô.

Thế nhưng…

Hoắc Thời Độ nhìn cô gái trước mặt, từ nụ cười pha lẫn tức giận đến biểu cảm dần bình tĩnh lại, thẳng thắn và táo bạo nhìn anh không chút che giấu.

“Nhìn anh ngẩn ngơ làm gì thế?”

Hoắc Thời Độ cười nhẹ, bàn tay thon dài như ngọc khẽ cọ nhẹ vào cằm cô, trêu đùa chẳng khác gì vuốt ve một chú mèo.

Bùi Duẫn Ca vừa định nói thì phía sau vang lên giọng của ông cụ Tần.

“Mấy người, mấy người muốn chọc tức chết tôi đây mà!”

Bùi Duẫn Ca theo phản xạ quay đầu, thấy Tần Lãng đang đỡ ông cụ Tần bước ra.

Sắc mặt của ông cụ không được tốt lắm.

Thấy vậy, Bùi Duẫn Ca định bước tới nhưng bị Hoắc Thời Độ giữ lại.

“Duẫn Duẫn, anh có chuyện muốn nói riêng với ông em. Em ra xe chờ anh trước được không?”

Bùi Duẫn Ca khựng lại một chút, nhìn thoáng qua tình cảnh này, rồi chợt nhận ra rằng Hoắc Thời Độ vừa rồi cố tình không muốn cho cô thấy cảnh của Tần Hữu Kiều và bố mẹ Tần.

Cô thu lại cảm xúc, nhận lấy chìa khóa mà Hoắc Thời Độ đưa.



Không lâu sau.

Trong đại sảnh, ông cụ Tần giận dữ, bắt đầu quở trách vợ chồng nhà họ Tần.

“Các người thế này là ra thể thống gì? Ca nhi không phải là con gái của các người sao, đến chuyện công khai cũng không có sao? Chuyện này còn giấu cả tôi? Có phải nghĩ rằng tôi sống không quá một hai năm nữa nên không cần nói không?!”

Nghe thấy vậy, bố Tần hoảng hốt.

“Bố, không phải vậy đâu ạ.”

“Không phải vậy thì là thế nào? Cháu gái ruột của tôi các người lại đối xử như vậy!”

Nghĩ đến cảnh vừa rồi hai người chạy ra ngoài, lo lắng an ủi Tần Hữu Kiều, ông cụ Tần chỉ muốn đuổi hai người ra ngoài.

“Chỉ là một đứa con gái không phải ruột thịt, mà các người còn coi trọng hơn bất cứ thứ gì!” Sắc mặt ông cụ Tần tái xanh.

Mẹ Tần mím môi, không cam lòng nói: “Bố, bố không thể thiên vị như vậy. Bùi Duẫn Ca là cháu gái của bố, nhưng Kiều Kiều cũng là đứa trẻ bố nhìn lớn lên mà.”

“Nhưng cũng không thể bằng cháu ruột của tôi!”

Nói đến đây, ông cụ Tần dường như quá tức giận, tay ôm lấy ngực đang đau nhói.

Cảnh này lại khiến Tần Lãng lo lắng.

“Ông ơi, ông không sao chứ?”

Lúc nãy ở bên trong, ông cụ Tần suýt nữa bị tức đến ngất, làm Tần Lãng sợ hãi.

“Bố.”

Bố mẹ Tần cũng hoảng hốt, trong lòng trào lên cảm giác tội lỗi.

Sau đó.

Bỗng nhiên có tiếng nói từ cửa vang lên.

“Ông cụ Tần, ngài cứ ngồi xuống nói chuyện đi.”

Mọi người nghe vậy, quay đầu nhìn, mới phát hiện đó là Hoắc Thời Độ.

Còn Ngu Hàn Nhiên đang đứng xem kịch hay bên cạnh liền đứng dậy, muốn nói chuyện với Hoắc Thời Độ.

Nhưng lại nghe Hoắc Thời Độ nói: “Cậu về trước đi, tôi còn chút việc.”

Ngu Hàn Nhiên: “???”

Lẽ nào Độ gia coi anh ta là công cụ sao?

Lúc cần thì bảo đưa đến nhà họ Tần, giờ lại đuổi đi!?

“Độ gia, chúng ta không đi cùng sao?” Ngu Hàn Nhiên cười gượng.

Hoắc Thời Độ nghe vậy, lạnh nhạt liếc anh ta một cái.

“Được rồi, tôi đi ngay.” Ngu Hàn Nhiên đành ỉu xìu đáp lời.