Chương 65: Con cũng sẽ kéo ông trở về

Bùi Duẫn Ca nhìn ông ta: "Bác sĩ Phương có thể đảm bảo 100% chữa khỏi cho ông nội không?"

Bố Tần ngừng lời.

Mặc dù bác sĩ Phương Các Sinh rất nổi tiếng trong lĩnh vực thần kinh, nhưng cũng không thể đảm bảo 100% chữa khỏi.

Khi xem qua bệnh án của ông cụ Tần, bác sĩ Phương chỉ nói rằng có thể cố gắng kéo dài thêm vài năm tuổi thọ.

"Nếu bác sĩ Phương không thể đảm bảo, tại sao không để các bác sĩ khác thử?"

Bùi Duẫn Ca bình thản nhìn ông ta.

"Bùi Duẫn Ca, đừng coi thường mạng sống của ông nội. Cô quen bác sĩ nào? Có phải là bác sĩ không có giấy phép không, vậy mà cô dám đem ra so với bác sĩ Phương sao?"

"Đủ rồi!"

Ông cụ Tần mặt tái xanh, lạnh lùng nhìn họ.

Chờ đến khi mẹ Tần định mở miệng, nhưng lại không thốt được lời nào, ông cụ mới bảo quản gia lấy bệnh án.

Ông cụ Tần cầm bệnh án, đi đến trước mặt Bùi Duẫn Ca, đưa cho cô rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Ông cụ hiền từ: "Ca nhi là một đứa trẻ hiếu thảo, ông nội hiểu mà."

Bùi Duẫn Ca ngẩn ra một lúc, sau đó nhận bệnh án, môi nở một nụ cười: "Ông nội, ông yên tâm."

Đôi mắt đẹp của cô thoáng qua một tia kiên định, nhưng giọng điệu lại giống như đang đùa.

"Chỉ cần có một phần trăm cơ hội thành công, dù phải đi qua cửa tử, con cũng sẽ kéo ông trở về."

Lời này, không mấy người tin tưởng.

Nhưng mắt ông cụ Tần đỏ hoe, ông cụ dang tay ôm lấy Bùi Duẫn Ca.

Ở tuổi này, ông cụ không sợ chết.

Điều duy nhất ông cụ sợ, là Ca nhi không sống tốt.

Ông cụ cười, giấu đi sự run rẩy trong giọng nói: "Được, ông nội vẫn chưa thấy Ca nhi lấy chồng nên ông cũng không nỡ ra đi."

Nghe vậy.

Ngu Hàn Nhiên vô thức nhìn Hoắc Thời Độ bên cạnh.

Thấy Hoắc Thời Độ đứng đó, bàn tay dài và rõ khớp xương hơi khó chịu kéo lỏng cà vạt, yết hầu nhấp nhô.

Đôi mắt lười biếng thường ngày giờ lộ vẻ lãnh đạm và khó đoán, tạo cảm giác áp lực nặng nề.

Hoắc Thời Độ từng đoán rằng, Bùi Duẫn Ca không được yêu thương trong gia đình. Nếu không, cô đã không ôm cổ một người đàn ông xa lạ, nhờ anh ta đưa cô đi mà không muốn về với anh trai.

Nhưng anh không ngờ rằng tình hình ở nhà họ Tần còn tệ hơn anh tưởng.

Nếu không có ông cụ Tần ở đó, không cần anh phải bảo vệ cô, có lẽ anh đã đưa cô đi.

...

Steven vẫn đang đợi, Bùi Duẫn Ca xem qua bệnh án, dịch qua cho Steven, sau đó gửi cả bản chụp CT của bệnh viện cho anh ta.

Hiện tại ở quốc gia R là ban ngày, đoán sẽ có kết quả sớm.

Bùi Duẫn Ca biết tình trạng của ông cụ Tần đã nghiêm trọng, càng kéo dài một ngày càng nguy hiểm.

Không lâu sau khi gửi, Steven đã trả lời ngay.

[Steven: Ca phẫu thuật này không vấn đề, nhưng cần tiến hành sớm nhất có thể. Ngày mai cô gửi đầy đủ hồ sơ bệnh án cho tôi.]

Bùi Duẫn Ca không kìm được thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục trò chuyện với anh ta.

[Y.G.: Được, cảm ơn Steven tiên sinh.]

[Y.G.: Khi nào Steven tiên sinh có thời gian? Phẫu thuật sẽ tiến hành ở đâu?]

[Steven: Nếu ông cụ không tiện di chuyển, tôi sẽ đến Vân Thành. Thứ tư tuần sau được chứ? Nhân tiện bàn thêm về dự án của cô.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Bùi Duẫn Ca khá bất ngờ khi biết Steven đã đặt chuyện của ông cụ nhà cô lên hàng đầu.

[Y.G.: Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều.]

Trò chuyện xong.

Bùi Duẫn Ca vừa đứng dậy từ chiếc xích đu trong vườn thì nhìn thấy người đàn ông ở đằng xa.