Chương 37: Dám lo chuyện bao đồng đúng không?

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Lục Viễn Tư nhíu mày, thấy nữ sinh trong lớp cũng chưa từng giao lưu với Bùi Doãn Ca.

Hắn vừa định đem sách cho Bùi Doãn Ca, liền nghe thấy cô không để ý lắm nói.

“Thầy, em nghe là được rồi.”

Sau đó.

Lời này vừa nói ra, bên cạnh một nam sinh mập mạp thật cẩn thận mở miệng.

“Bạn, bạn học Bùi, cậu có muốn xem cùng tớ không?”

Bùi Doãn Ca ánh mắt hơi lóe, tầm mắt không nhanh không chậm dừng ở trên người cậu.

Không bao lâu.

Bùi Doãn Ca ngồi ở bên cạnh cậu, “Cậu tên là gì?”

“Tớ tên Sở Tri Hành.”

Nam sinh mập mạp thẹn thùng, trên mặt có da có thịt, nhưng đôi mắt không nhỏ, mũi cũng cao.

Lớn lên trắng nõn, mặc đồng phục sạch sẽ, khiến người khác dễ sinh hảo cảm.

“Rất dễ nghe.”

Bùi Doãn Ca câu môi, lại mở miệng nói, “Tôi tên Bùi Doãn Ca.”

Sở Tri Hành trố mắt một lát, trong lòng không hiểu thấu xúc động, đôi mắt rưng rưng.

Bùi Doãn Ca biết cậu biết tên của mình, nhưng đây chỉ là giới thiệu bản thân dựa trên sự tôn trọng.

Nhiều năm qua, cậu cơ hồ đã chịu không ít bất công và sự thiếu tôn trọng.

Người trước mắt này nhìn qua kiêu ngạo khó thuần, lại là người đầu tiên đối xử bình đẳng với cậu.

Sở Tri Hành giấu đi u ám trong mắt.

Cùng lúc đó.

Lăng Cát Vi vốn đang chờ xem Bùi Doãn Ca bị chê cười, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt ác ý quét qua Sở Tri Hành.

Cô ta cười lạnh.

Tên mập chết tiệt này, thế mà dám nhúng tay vào chuyện của cô ta!

Tối hôm qua cô ta đã ở trong nhóm riêng của lớp, cảnh cáo người trong lớp, không được đối xử tốt với Bùi Doãn Ca.

Không nghĩ tới, còn có người không biết sống chết cắm một chân vào!!

……

Sau khi tan học.

Có người nói với cô, cặp sách của cô được mang đến để ở phòng bảo vệ, bảo cô đi qua lấy.

Nhưng không nghĩ tới chính là, Bùi Doãn Ca mới vừa lấy cặp trở về, trên đường liền đυ.ng phải Lục Viễn Tư.

“Đừng quá thân cận với Sở Tri Hành, người này có vấn đề.”

Lục Viễn Tư nhíu mày.

Hắn lúc trước gặp phải Sở Tri Hành trong WC, đang tiêm trộm thuốc.

Tuy rằng không giống như loại thuốc vi phạm pháp luật kia, nhưng thật sự nghe đồn —— Sở Tri Hành là quái vật.

“Thật sao?”

Bùi Doãn Ca đuôi lông mày khễ động, đuôi mắt câu lấy ý cười, lại không ai biết cô đang nghĩ cái gì.

Lục Viễn Tư thấy thế, vừa định tiếp tục mở miệng, lại ngừng.

Hắn bị điên rồi sao?

Quản Bùi Doãn Ca làm cái gì??

Cô gái này căn bản là sẽ không nghe hắn.

“Tùy cô.” Lục Viễn Tư mặt không cảm xúc nói xong, rời đi.

……

Giữa trưa.

Bùi Doãn Ca ở hành lang dài sau khi uống nước xong, chuẩn bị về phòng học.

Nhưng bỗng nhiên, nghe thấy âm thanh nức nở thống khổ trong góc.

“Tên mập chết tiệt, dám lo chuyện bao đồng đúng không??”

Là giọng Lăng Cát Vi, bén nhọn lại khắc nghiệt, “Trước kia không thấy cậu có lá gan lớn như thế, bây giờ còn học được anh hùng cứu mỹ nhân?”

Lúc này.

Bùi Doãn Ca rất nhanh biết được, người bị đánh ở đây có thể là ai.

Bước chân cô dừng lại, rất nhanh xoay người đi vào trong góc.

Đứng ở góc chết theo dõi.

Nam sinh mập mạp cả người đều là nước bẩn, ngoài Lăng Cát Vi và hai nữ sinh, bên cạnh còn có mấy nam sinh, đang dùng sức đá Sở Tri Hành.

Nhìn qua gầy gầy cao cao, giống như một kẻ xấu trong xã hội.

“Buông, buông tôi ra……”

Sắc mặt nam sinh mập mạp trắng dị thường, như là đang thừa nhận cơn đau nào đó, nhíu mày chảy mồ hôi lạnh.

“Được! Con trai quỳ xuống nhận sai với cha, tạm tha cho cậu được không?”

Nam sinh cao gầy cố ý nhục nhã cười khẩy nói.

Trên chân còn không quên đạp thêm.

Sở Tri Hành đau đến cả người phát run.

“Các cậu xem con heo mập này, run đến thịt cả người đều động rồi.”

Nữ sinh bên cạnh cười nói.