Chương 36: Chương 36

Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

"Cảm ơn dì."

Bùi Doãn Ca nhận lấy, cúi đầu uống.

"Tiểu thư gọi tôi dì Miêu là được."

Dì Miêu lần đầu nhìn thấy cô gái này,đã rất thích.

Lớn lên trông rất thông minh, so với những cô gái lão thái thái chọn dễ chịu hơn nhiều.

"Dì Miêu, cháu tên Bùi Doãn Ca, có thể gọi cháu Doãn Ca."

Dì Miêu lập tức lắc đầu, "Quy củ không thể loạn, vẫn nên gọi ngài là Doãn Ca tiểu thư đi."

Nghe lời này, Bùi Doãn Ca cũng không quá cưỡng cầu.

Mà dì Miêu cũng không nghĩ tới, Độ gia thế mà mang một cô gái về nhà.

Thầm nghĩ, muốn chạy nhanh đi báo cho lão thái thái.

......

Hôm sau.

Hằng Đức, lớp bảy.

Trên bục giảng thầy giáo tức giận, "Lục Viễn Tư, em có phải càng ngày càng không có quy củ không?

Đồng phục không mặc, bài tập cũng không mang??"

Lục Viễn Tư cũng không để ý, ngược lại nhìn ngoài cửa, nghĩ vì sao hôm nay ai đó còn chưa đến?

"Đang nói chuyện với em đấy em có nghe không?! Trường học này, còn có học sinh nào kiêu ngạo hơn em không?"

Dứt lời.

Lục Viễn Tư đáy mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, quay đầu vừa định mở miệng.

Lại nghe thấy giọng nói ở cửa vang lên.

"Báo cáo."

Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều tập trung ở ngoài cửa.

Chỉ nhìn thấy cô gái tóc đen môi đỏ, da thịt tuyết trắng mặc váy đồng phục lười biếng đứng lại.

Đôi mắt xinh đẹp, chọc người khó chịu.

Tuy nhiên điều mà giáo viên nhân dân chú ý, lại luôn luôn sắc bén.

"Học sinh chuyển trường?"

"Vâng"

Thầy giáo hít sâu một hơi, "Cặp sách của em đâu?"

Bùi Doãn Ca suy tư, thành thật nói.

"Em quên mang theo."

Mọi người: "......"

Vị phía trước chỉ không mang bài tập, không mặc đồng phục.

Vị này đi học ngay cả cặp sách cũng không mang.

Một cái so với một cái càng dã hơn.

Cặp sách của Bùi Doãn Ca ở Tần gia, buổi sáng sớm không có cách nào về lấy được, nhưng cô cũng lười giải thích nhiều như vậy.

"Được lắm, tôi thấy lớp bảy của các cô cậu đúng là lớp cửa sau danh xứng với thực!"

Thầy giáo trong cơn giận dữ nói.

"Thầy, một học sinh chuyển trường sao có thể đại diện cho lớp chúng em?"

Lăng Cát Vi lúc trước kết thù với Bùi Doãn Ca, âm dương quái khí cười nói, "Trường học đưa người vào lớp bọn em, bọn em có thể ngăn cản sao?"

"Đúng vậy, lúc trước em nghe nói, trường học lúc trước của cô ta rất tệ.

Tỷ lệ tốt nghiệp còn chưa đến 40%."

Một nữ sinh khác phụ họa, ngữ khí cao ngạo lại ưu việt.

Bọn họ luôn luôn khinh thường cái loại thành tích kém này, gia cảnh còn nghèo khó.

Bùi Doãn Ca và Tần gia có quan hệ thì sao?

Cô họ Tần sao? Một người họ hàng nghèo của nhà Tần Hữu Kiều, ở trước mặt bọn họ cũng không là gì?

"Các em cho rằng, nếu không phải tài nguyên của cha mẹ các em tốt, các em có thể học ở đây sao??"

Thầy giáo vật lý mặt không cảm xúc hỏi.

Lập tức, mấy người muốn nói lại thôi, chỉ có thể căm giận câm miệng.

Thầy vật lý luôn luôn cố chấp, căn bản mặc kệ học sinh nhà có nhiều tiền.

"Hai người các em, sau khi tan học mỗi người chép phạt ba lần kiến thức trọng điểm trong sách vật lý! Cuối tuần nộp cho tôi!"

Thầy vật lý tức giận không thôi.

Ông dạy học nhiều năm như vậy, chưa từng thấy học sinh nào nghịch ngợm như vậy!

"Vâng."

Lục Viễn Tư nghe thấy Bùi Doãn Ca đồng ý, đành phải nhíu mày gật đầu.

Chẳng qua.

Sau đó, thầy vật lý mới phát hiện hai học sinh này thế mà lại ngồi cùng bàn.

Lục Viễn Tư quên mang sách vật lý, bạn cùng bàn cái gì cũng không mang, không thể cùng nhau xem được!!

Thầy vật lý hít sâu mấy cái, mới bình thản đối mặt với bọn họ.

"Các em tìm người xem cùng đi."

Dứt lời, Lục Viễn Tư rất nhanh có bạn cùng chơi, gọi hắn qua xem cùng.

Mà Bùi Doãn Ca lại có vẻ tứ cố vô thân.

*Tứ cố vô thân: (nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân.

(nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.

(Theo wiktionary).