Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by: Freya
Mà thời khắc này.
Bùi Doãn Ca không chút sứt mẻ, lúc viện trưởng nhào qua đột nhiên nghiêng người!
Khoảnh khắc.
Viện trưởng không khống chế được thân hình, trực tiếp ngã nhào xuống đất!
Ngã kiểu chó gặm bùn!
Thập phần thảm thiết!
“Phế vật.
” Bùi Doãn Ca nhìn ông ta, nhẹ giọng cười nhạo.
Cô đi sang một bên cúi xuống, nhặt con dao mới nãy viện trưởng dùng để cắt quần áo cô gái kia.
Lúc này.
Viện trưởng bị ngã xương cốt phát đau, biểu cảm hung ác chưa kịp thu, bỗng nhiên nhìn thấy Bùi Doãn Ca đang chăm chú nhìn con dao, tức khắc sau gáy phát lạnh!
“Cô muốn làm cái gì?!”
Viện trưởng mặt đầy khủng hoảng, phản ứng lại, vội vàng run run lấy di động ra!
“Viện trưởng muốn thử xem là người đến nhanh hơn, hay là dao của tôi nhanh hơn?”
Bùi Doãn Ca quỳ một gối xuống, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Chân cô vẫn đang chảy máu, nhưng cô gái lại như không phải chuyện của mình, giống như từ trong địa ngục bò ra……
Viện trưởng cả người nhũn ra, nhìn mũi dao trong tay Bùi Doãn Ca, như muốn cắm vào yết hầu ông ta!
“Bùi, Bùi Doãn Ca! Gϊếŧ người là phạm pháp!!”
Nghe súc sinh giảng pháp luật với cô, Bùi Doãn Ca biểu tình mất đi một mạt nhẹ trào.
Theo sau, cô lười biếng cười khẽ, “Nhưng tôi có bệnh tâm thần.
”
Viện trưởng vừa nghe, cả người cứng đờ!
“Bùi, Bùi tiểu thư! Tôi biết sai rồi, cầu xin cô a——”
Sau lưng viện trưởng mồ hôi lạnh ướt nhẹp, còn chưa nói xong lại đột nhiên thống khổ kêu rên ra tiếng!!
Không lâu.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, cái chân thứ ba đi.
”
Bùi Doãn Ca khóe môi khẽ nhếch, giọng nói dễ nghe làm càn mà lại vân đạm phong khinh.
Con dao trong tay cô đã nhiễm máu.
Mà viện trưởng.
Giờ phút này thống khổ che lại hạ bộ, một mảng đỏ tươi, thân hình mập mạp phát run.
Thẳng đến sau khi cô gái rời đi.
Ông ta mới run rẩy bỏ tay ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Kiều kiều, Bùi Doãn Ca bỏ chạy rồi! Cái đồ điên cô ta, con nhất định phải thay ba ba báo thù!!”
Ông ta hai mắt đỏ bừng, trong giọng nói mang theo ý hận nghiến răng nghiến lợi!
……
Bệnh viện náo động, bảo an khắp nơi.
“Tìm được chưa? Tuyệt đối không được để cô ta chạy!”
Không ai đoán được một cô gái còn trẻ, dám đâm viện trưởng, chạy ra ngoài!
Dưới lầu.
Bùi Doãn Ca đang tránh bảo an che lại vết thương do mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn màn mưa đang kéo dài.
Bóng dáng cô chật vật, lại cúi đầu cười khẽ, làm như vô ý chà lau vết máu trên dao.
Liễm diễm phong tình đáy mắt lại lộ ra sắc lạnh.
“Đã đến đây rồi, vậy thì cứ chơi thử xem.
”
Bỗng nhiên.
Không biết nơi nào truyền đến tiếng ngao ô.
Bùi Doãn Ca quay đầu liền nhìn thấy bóng trắng quen thuộc, ở trong mưa vui vẻ chạy.
“Nhị cẩu?”
Bùi Doãn Ca trong đầu nhảy ra đây là nhân vật trong truyện cô thích nhất, theo bản năng buột miệng thốt ra, nhưng không nghĩ đến bóng trắng kia vậy mà dừng lại thật!
Nó như tìm kiếm mục tiêu khắp nơi, cuối cùng dừng lại phía Bùi Doãn Ca.
“Ngao ô ——” nó hưng phấn ngửa mặt lên trời gào thanh.
Bùi Doãn Ca vừa nghe, ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên!
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy đầu trắng của Alaska chạy như điên về phía mình, hưng phấn đến tru lên.
“??!”
Bùi Doãn Ca trốn cũng không kịp, trực tiếp bị ngã trên mặt đất, cả người phát đau.
Cố tình, con chó gia hoả không cần mạng nào đó, cả người ướt đẫm cọ cô, đôi mắt đen bóng tràn đầy vui sướиɠ!
Đây là Alaska do nữ phụ Bùi Doãn Ca nuôi đã nhiều năm, sau lại bởi vì cắn Tần Hữu Kiều, đang sống sờ sờ bị đánh chết.
Bùi Doãn Ca chịu đựng xúc động muốn mắng, trong lòng không hề nghi hoặc.
Bỗng chốc.
Cách đó không xa truyền đến một tiếng hô vui mừng khôn xiết.
“Độ gia, tìm được rồi! Arras ở đằng kia!!”
Bùi Doãn Ca vừa nghe, quay đầu liền nhìn thấy bóng người trong màn mưa mờ mờ ảo ảo.
.