Chương 55: Sắp bị ăn thịt

Nhưng dạo này chàng trai luôn nhìn hắn với ánh mắt sáng ngời, đầy ngưỡng mộ. Cậu vừa xinh đẹp vừa cư xử đúng mực, đúng gu thẩm mỹ.

Đặc biệt là vòng eo thon gọn lúc trưa cứ quanh quẩn trong đầu, không thể không thừa nhận, hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Sở Giang Minh đơn giản không còn tinh tế khéo léo nữa, thay vào đó là cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú trước mặt hắn như hoa đào, dịu dàng dịu dàng, giọng nói hơi khàn, có chút dụ dỗ nói: “Lần này ta rời đi, không biết khi nào ta mới có thể gặp lại ngươi.

Sở Giang Minh nói: "Sao ngươi không vào nói chuyện với ta?"

Khuôn mặt của người đàn ông gần đến mức Thẩm Đình Miên có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Thẩm Đình Miên cảm thấy có chút khó chịu, theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn Sở Giang Minh sắc mặt hơi dừng lại, tựa hồ không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy.

Thẩm Đình Miên đang định nói gì đó thì vòng eo của cậu đột nhiên căng lên, lưng áp vào khuôn ngực rộng rãi quen thuộc.

Sau đó, một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên bên tai:

"Không, em ấy còn có việc phải làm."

Thẩm Đình Miên kinh ngạc quay đầu lại: “Anh Tư Việt?”

Phó Tư Việt giơ tay xoa đầu an ủi.

Sau khi Sở Giang Minh nhìn rõ người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn từ từ đứng thẳng lên, nhìn bàn tay người đàn ông đặt trên eo thiếu niên, ánh mắt tối sầm, sau đó mỉm cười chào: "Anh Phó"

Phó Tư Việt ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Sở Giang Minh: "Ngươi có biết ta không?"

Sở Giang Minh khôi phục lại bộ dáng đứng đắn thường ngày, lễ phép nói: “Trước đây ta đã gặp ngươi ở bữa tối từ thiện, nhưng có lẽ ngươi không có ấn tượng gì với ta.”

Phó Tư Việt khẽ gật đầu, nhưng nói: "Ta biết ngươi."

Sở Giang Minh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đó là vinh hạnh của ta."

Phó Tư Việt dùng ngữ điệu có chút lạnh lùng nhìn hắn: “Đình Miên thường xuyên nói về ngươi với ta.”

Tim Sở Giang Minh đập thình thịch khi nghe Phó Tư Việt nói: “Em ấy nói ngươi là người tốt, diễn xuất tốt, chăm sóc tốt cho thế hệ trẻ, em ấy đã học được rất nhiều điều từ ngươi, nói người là nam thần tượng trong lòng của em ấy.”

Ánh mắt đối phương mờ mịt, Sở Giang Minh khó có thể duy trì nụ cười trên mặt.

Họ đều là con người nên hắn không thể không hiểu ý của người kia.

Chỉ là Thẩm Đình Miên coi hắn như thần tượng nhưng hắn lại muốn ngủ với cậu.

Vẻ mặt Sở Giang Minh hơi thay đổi, sau đó cười nói: “Là lỗi của ta, ta tưởng mấy ngày nay ta và cậu Thẩm rất hợp nhau nên đã nói chuyện trước khi rời đi, nhưng không ngờ cậu ấy là người của anh Phó, đó là lỗi của ta.

Hắn khá hào phóng, không nghĩ có điều gì đáng xấu hổ trong suy nghĩ của mình.

Trong ngành giải trí, việc mọi người quan hệ tìиɧ ɖu͙© khi gặp nhau là điều bình thường, đó là điều mà mọi người đều đồng ý, điều đó không trái pháp luật hay kỷ luật. Chỉ là lần này hắn bất cẩn suýt lật thuyền trong rãnh nước.

Sở Giang Minh thầm khó chịu vì Giám đốc Lưu chưa từng đề cập đến vấn đề này với hắn, cứ cười nói: "Ta không suy nghĩ kỹ về việc này. Anh Phó, xin đừng hiểu lầm. Ta và cậu ấy dừng lại nói chuyện một chút với Thẩm Đình Miên: “Vai diễn mà ta vừa nhắc đến quả thực rất hay, nếu cậu Thẩm có hứng thú thì có thể cân nhắc.”

Phó Tư Việt liếc hắn một cái, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này người đại diện của em ấy lo lắng, Sở tiên sinh không cần lo lắng.”

Nói xong liền kéo Thẩm Đình Miên trở về phòng.

Sở Giang Minh sửng sốt, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: "Đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy ngươi."

Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại trước mặt, nụ cười trên mặt hắn mới dần nhạt đi, vẻ mặt thay đổi khó lường, cuối cùng khẽ hừ một tiếng.

Sau bao nhiêu nỗ lực, kết quả chẳng là gì cả.

Nghĩ tới thiếu niên toàn tâm toàn ý, Sở Giang Minh vẫn có chút ngứa ngáy, nhưng hắn cũng biết mình không thể chạm vào người này.

·

Cánh cửa cạch một tiếng, Phó Tư Việt kéo cậu vào rồi đóng cửa lại sau lưng.

Thẩm Đình Miên đang định nói gì đó thì người đàn ông đột nhiên xoay người, một tay giữ cổ tay cạu, một tay đè lên eo, ép cậu vào cửa.

Thẩm Đình Miên kêu lên một tiếng, không khỏi chớp mắt.

Trong phòng đèn không bật, rèm cửa đóng kín, trong mắt tối sầm, chỉ có thể nghe được chính là tiếng thở dốc có chút nặng nề của người đàn ông.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Phso Tư Việt, cậu thở nhẹ và gọi nhỏ: "Anh Tư Việt."

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng đáp.

Thẩm Đình Miên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Nghe được đối phương hừ lạnh nói: “Ta không tới, EM liền bị ăn thịt cũng không biết.”

Thẩm Đình Miên nửa cúi đầu, nhấc chân tại chỗ, nhỏ giọng nói: “Cũng không khoa trương như vậy đâu…”

“Khoa trương sao?” Cậu nghe thấy anh cười, nhưng trong giọng điệu lại không có chút ý cười nào khi nói: “Thẩm Đình Miên, em có biết hắn ta muốn làm gì không?”

Thẩm Đình Miên im lặng, lương tâm cắn rứt nói: “Ta biết.”

"Em biết thật không?" Phó Tư Việt có vẻ hơi nghi ngờ.

Thẩm Đình Miên ngẩng đầu nhìn anh trong bóng tối: “Ta thực sự biết.” Cậu mím môi nói: “Cách anh ấy nhìn ta… có chút giống cách Tôn Diệu Minh nhìn ta trước đây.”

Tất cả đều xen lẫn màu sắc và du͙© vọиɠ. Dù giấu rất kỹ nhưng Thẩm Đình Miên lại đặc biệt nhạy cảm với kiểu ánh mắt này vì những sai lầm của Tôn Diệu Minh.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, Phó Tư Việt mới nói: “Em biết đấy, nhưng em vẫn thân thiết với hắn như vậy sao?”

"Vì anh ấy trước đây chưa từng biểu hiện ý định này... Ta không ngờ..."

Thẩm Đình Miên trước đây đã coi Sở Giang Minh như một thần tượng và tiền bối, thậm chí còn có chút cảm kích khi vừa rồi đối phương giúp mình ngăn tiệc rượu.

Mãi cho đến khi những lời nói mơ hồ và khó giải thích đó thốt ra, cậu mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, trong chốc lát, cảm thấy như bộ lọc bị hỏng.

Trong lúc nhất thời cậu cảm thấy có chút ủy khuất, có chút bất an, đôi mắt đen sáng có chút cảnh giác, thấp giọng hỏi: "Anh Tư Việt... anh có giận không?"

Căn phòng rất tối, Phó Tư Việt không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Đình Miên, nhưng có thể thấy rõ sự căng thẳng của cậu.

Anh im lặng một lúc, bất lực thở dài, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ta không giận em.”