Khoảng chín giờ, cuối cùng họ cũng đến trường quay và về khách sạn trước theo sự sắp xếp của ê-kíp.
Tạ Trường Thanh vốn có chuyện muốn nói với Thẩm Đình Miên, nhưng thấy hai người không thể tách rời, hắn dừng lại, cuối cùng nhịn xuống, dẫn trợ lý đi liên lạc với một số người trong đoàn phim.
Đoàn làm phim đã sắp xếp phòng đơn cho các diễn viên chính, nhưng môi trường khách sạn ở thành phố điện ảnh và truyền hình cũng không khá hơn là bao. Trong phòng có một cái giường, một cái bàn, một cái tủ, cách trang trí nhìn có vẻ hơi cũ kỹ. Phó Tư Việt cau mày , nhưng Thẩm Đình Miên cho rằng không sao cả. Cậu quay lại và mỉm cười với Phó Tư Việt: "Khá tốt. Máy điều hòa và máy nước nóng đều ổn. Khá tốt."
Phó Tư Việt biết cậu không phải là đứa trẻ hư, anh cũng biết cậu không phải là con chim hoàng yến được nuôi trong l*иg, không cần phải bảo vệ trong mọi việc. Cho nên mặc dù có chút không đành lòng để cậu sống trong môi trường như vậy nhưng anh cũng không nói gì về việc đổi khách sạn. Vẻ mặt anh dịu đi, nói: “Quả thực không tệ, so với căn nhà ta ở vùng nông thôn trước đây tốt hơn nhiều lắm.”
Thẩm Đình Miên tò mò nhìn anh: “Anh về quê bao giờ chưa?”
"Không chỉ là vùng nông thôn." Phó Tư Việt vỗ đầu nói: "Trước kia ta đã từng đi Châu Phi khảo sát dự án. So với nơi đó, nơi này đã rất tốt."
Thẩm Đình Miên nghe vậy mỉm cười, ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, chân đung đưa ở đầu giường, hỏi: “Anh đi à?”
Phó Tư Việt hỏi: "Em không muốn ta rời đi à?"
Thẩm Đình Miên không trực tiếp thừa nhận mà nói: “Đạo diễn nói chiều sẽ có buổi đọc kịch bản." điều này có nghĩa là cậu cũng sẽ bận rộn.
Phó Tư Việt rũ mắt nhìn cậu: “Hai ngày nữa ta sẽ tới gặp em.”
Thẩm Đình Miên lý trí nói: “Không cần, anh bận công việc, về tới lui sẽ rất lâu.”
Phó Tư Viêt không nói gì, chỉ xoa đầu, bất an nói: "Trên trường quay hãy cẩn thận. Nếu có người bắt nạt em, đừng lo lắng. Chỉ cần gọi cho ta hoặc Tạ Trường Thanh."
“Đừng lo lắng.” Thẩm Đình Miên dụi đầu vào lòng bàn tay anh, cười nói: “Ta cũng không ngốc.”
Phó Tư Việt nói thêm vài lời với cậu trước khi rời đi cùng một chút miễn cưỡng. Thẩm Đình Miên nhìn bóng lưng của anh, hít một hơi rồi chuẩn bị làm việc.
·
Nghe nói mọi người đã gia nhập nhóm nhưng thực chất vẫn chưa bắt đầu. Bởi vì đang quay một bộ phim truyền hình cổ trang nên việc đào tạo là không thể thiếu.
Chỉ sau khi Thẩm Đình Miên tham gia diễn xuất, cậu mới phát hiện ra nhân vật của mình cũng phải học cưỡi ngựa.
Cuối cùng, việc trình bày kịch bản còn hạn chế. Ngoài ra, trong giai đoạn này, đạo diễn và biên kịch đã cùng nhau thay đổi một số chi tiết, trong đó có thêm một số cảnh cưỡi ngựa cho các diễn viên nam phụ. Đạo diễn không yêu cầu cao về kỹ năng cưỡi ngựa nhưng cậu vẫn phải thành thạo các bước chạy nước kiệu thông thường.
Vì vậy, trong khi các diễn viên khác đang bận rộn rèn luyện lễ nghi thì Thẩm Đình Miên lại học thêm kỹ năng cưỡi ngựa khác.
Cậu chưa bao giờ cưỡi ngựa trước đây và nghĩ rằng nó sẽ giống như những gì được chiếu trên TV, hay và dễ dàng. Nhưng khi thực sự bắt đầu tập luyện, cậu nhận ra việc đó khó khăn như thế nào.
Cưỡi ngựa hồi lâu khiến cho đùi trong cảm thấy khó chịu, lúc đầu Thẩm Đình Miên rất hưng phấn, nhưng sau khi cưỡi ngựa được một giờ, lúc giữa trưa xuống ngựa, có chút lo lắng như đang run rẩy. Nếu không có trợ lý Tiêu Lâm giúp đỡ, dù có đánh mạnh thì cậu cũng không thể đứng vững.
Huấn luyện viên ở một bên cười lớn: "Lần đầu tiên lên ngựa đều là như vậy, sau khi quen rồi, việc điều chỉnh tư thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"
Thẩm Đình Miên cười khổ. Sáng nay cưỡi ngựa còn mệt hơn chạy tới chạy lui mấy cây số.