Chương 44:

Phó Tư Việt thấy vậy giơ tay xoa đầu cậu, nhét ống hút vào cốc giấy, đẩy cốc trước mặt rồi nói: "Uống nhanh đi, một lúc sau sẽ không còn vị tươi nữa."

Thẩm Đình Miên nhìn trà sữa trước mặt, hai tay ôm lấy chiếc cốc, chậm rãi đưa lên môi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt lên nhìn Phó Tư Việt nói: “Anh Tư Việt, có muốn thử nó không?"

Phó Tư Việt hơi nhướng mày: “Hả?”

Thẩm Đình Miên cầm chiếc cốc lên, mỉm cười với anh, nói: “Anh vừa nói là chia sẻ.”

Cậu dùng cả hai tay nâng ly trà sữa lên, đưa cho anh rồi nói: “Trà sữa này thực sự rất ngon. Nó được làm từ trà ô long, đầu vào hơi đắng, dần dần trở lại vị ngọt. có vị mặn của muối biển, vị rất nhẹ.

Cậu ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng, như đang nịnh nọt nói: “Thử xem.”

Phó Tư Việt cụp mắt xuống nhìn chàng trai trẻ, thấy đôi mắt cậu cong thành hình vòng cung đáng yêu, đôi mắt lấp lánh. Anh cúi người xuống , ngậm ống hút vào miệng.

Thẩm Đình Miên nhịn không được hỏi: “Thế nào?”

…Hương vị hơi lạ. Phó Tư Việt hiếm khi uống loại này, ký ức về trà sữa của anh vẫn còn đọng lại từ lần thử nó nhiều năm trước. Nó quá ngọt và béo ngậy, có thể chấp nhận được. Nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của chàng trai, anh gật đầu nói: "Khá ổn."

Thẩm Đình Miên lại mỉm cười: “Ta biết mà.”

Phó Tư càng nhìn cậu như vậy, anh chỉ cảm thấy nửa đêm lái xe tới lui suốt hai tiếng đồng hồ, hỏi sinh viên bên ngoài Đại học Z hỏi quán trà sữa nào có màu xanh nước biển muối biển, kéo theo người chủ đang sắp đóng cửa mở lại thì chẳng có gì.

Anh nhìn cậu hai tay ôm trà sữa, tựa lưng vào ghế, phồng má nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt nheo lại vui vẻ, vẻ mặt hoàn toàn hài lòng, giống như một chú chuột hamster nhỏ được bú no.

"Uống ngon lắm." Anh nói:

"Cám ơn anh."

Phó Tư Việt cũng cười.

Sau buổi trà sữa tối hôm đó, cả hai dường như đã thân thiết hơn. Thẩm Đình Miên sẽ kể cho anh nghe mọi điều thú vị mà cậu gặp phải hàng ngày, mặc dù Phó Tư Việt có thể không chăm chú kịp thời nhưng anh sẽ trả lời từng câu hỏi cậu.

Dì Trần luôn thắc mắc Thẩm Đình Miên liệu chủ tịch Phó có trở về ăn tối hay không và việc hỏi Phó Tư Việt có quay lại ăn tối mỗi ngày đã trở thành thói quen của cậu.

Hơn nữa, cậu không biết có phải do tưởng tượng hay không, nhưng cậu cảm thấy từ khi bắt đầu hỏi thăm, đối phương thường xuyên trở về hơn rất nhiều, cho dù đôi khi anh về rất muộn, cũng sẽ nhờ dì Trần chuẩn bị bữa ăn. .

Lúc này, Thẩm Đình Miên thường xuyên ăn cơm trước, ngồi ở bên cạnh trên sô pha đọc kịch bản hoặc là cùng Phó Tư Việt nói chuyện, trao đổi những chuyện xảy ra trong ngày.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng, đoàn làm phim đang chuẩn bị bắt đầu khởi quay. Phó Tư Việt ban đầu nói rằng anh sẽ đến xem đoàn phim, nhưng ngay trước khi Thẩm Đình Miên gia nhập đoàn phim, anh đột nhiên có việc khẩn cấp và phải đi công tác. đến một thành phố khác trong ba ngày.

Mặc dù Thẩm Đình Miên không khỏi cảm thấy thất vọng nhưng cậu vẫn bảo anh hãy tập trung vào công việc. Đêm đầu tiên cậu ở trong phòng ngủ của Phó Tư Việt, muốn giúp anh thu dọn hành lý, nhưng bị anh từ chối, cậu ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, không làm gì cả, nhìn anh bận rộn xung quanh.

Cho đến khi Phó Tư Việt đứng trước mặt, Thẩm Đình Miên ngước mắt lên, người đàn ông mới giơ tay xoa đầu cậu hỏi: " Em không vui à?"

Thẩm Đình Miên vô tội: “Không có.” Cậu lắc lắc chân: “Anh làm việc của mình là bình thường, sao ta lại không vui?”

Phó Tư Việt nhìn vẻ mặt tự nhiên của chàng trai trẻ, mở miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể.

Anh chỉ nói: “Khi về, ta sẽ đến phim trường gặp em”.

Thẩm Đình Miên cười với anh: “Ta bây giờ đã là người lớn, cũng không phải trẻ con, làm sao có thể mong đợi cha mẹ theo ta từng bước đi?”

Cậu đá giày, vẻ mặt không thay đổi: "Được rồi, anh thu dọn đồ đạc xong chưa? Giang Thành lúc này chắc khá mát mẻ, anh có muốn mang thêm hai chiếc áo khoác nữa không?"

Phó Tư Việt thấy cậu như vậy, cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Được.”

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đình Miên tiễn Phó Tư Việt rời đi, đuôi xe biến mất, nụ cười trên mặt cậu chợt tắt.

Quay người đá vào cột đá trước cửa, lẩm bẩm mấy câu.

Thật khó chịu.

·

Thời gian gia nhập nhóm đã đến rất sớm,Tạ Trường Thanh đã nói trước với cậu rằng sẽ được cử đến nhóm và đã bố trí một trợ lý cho cậu. Hắn cũng dặn cậu hãy đi ngủ sớm để lấy sức cho buổi họp nhóm ngày mai.

Thẩm Đình Miên nghe lời.

Dì Trần thường đi ngủ sớm nên trước mười giờ tối trong biệt thự không có động tĩnh gì.

Hai giờ sáng, chiếc Maybach màu đen từ từ đến đậu trong sân mà không làm phiền ai.

Dì Trần nửa đêm tỉnh dậy uống nước, nhìn thấy bóng người mơ hồ ở tầng dưới, nhìn rõ người, liền thở phào nhẹ nhõm: "Phó tổng?"

Nàng ngạc nhiên nói: “Không phải ngày mai về à?”

Phó Tư Việt ngẩng đầu nói: “Chuyện giải quyết xong, ta sẽ về sớm.”

“Cái này…” Dì Trần vô thức liếc nhìn phòng Thẩm Đình Miên: “Cậu Thẩm có biết không?”

Phó Tư Việt lắc đầu: "Ta vẫn chưa nói với em ấy."

Dì Trần đột nhiên cười: “Ta hiểu, ta hiểu rồi.” Nàng nói: “Ngày mai cậu Thẩm sẽ rất vui khi được gặp lại người. Hai ngày nay kể từ khi người đi vắng, ta thấy cậu ấy bơ phờ, không có năng lượng để làm bất cứ điều gì."

"Thật sao?" Phó Tư Việt lông mày hơi động, vẻ mặt dịu dàng.

Anh nói: “Đã muộn rồi, dì Trần, dì đi nghỉ ngơi trước đi.”

"Được rồi, anh Phó cũng nhớ nghỉ ngơi sớm nhé. Ta nghe cậu Thẩm nói tám giờ sáng mai sẽ rời đi."

Phó Tư Việt gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu.

·

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đình Miên từ trên lầu đi xuống, còn có chút mơ hồ, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Chào buổi sáng."

Thẩm Đình Miên dừng lại, ngơ ngác nhìn. Cậu chớp mắt khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên bàn ăn. Một lúc sau, đưa tay lên dụi dụi mắt.