Chương 4: Được giúp đỡ kiện người đại diện

Suy cho cùng, mặc dù có bằng chứng và ghi âm về vụ đánh thuốc mê ngày hôm qua, nhưng cho dù có báo cảnh sát bọn họ cũng chưa chắc sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thẩm Đình Miên khẽ mím môi: “Ta biết.” Cậu ngước mắt lên, nhìn Phó Tư Việt bằng đôi mắt trong trẻo: “Nhưng ta không thể chấp nhận như không có chuyện gì xảy ra. Cho dù cuối cùng kết quả có ra sao, ta vẫn muốn thử làm vậy.”

Phó Tư Việt nhìn thấy ánh mắt của cậu, trong lòng càng không khỏi rung động.

Thẩm Đình Miên được trời phú cho gương mặt cực kỳ đẹp đẽ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, đặc biệt là lông mày và đôi mắt, lông mi dài và dày, đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo cho cậu vẻ ngoài có phần vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ. Cộng với tỷ lệ cơ thể cực kỳ quyến rũ, trong bữa tiệc ngày hôm qua, ngay cả những người đã từng nhìn qua nhiều mỹ nhân như Phó Tư Việt cũng không thể không dừng lại trên người cậu lâu thêm vài giây nữa.

Đêm qua gặp nhau ở khách sạn, đối phương đã bị ảnh hưởng bởi ma túy, hành vi tuy không kiểm soát nhưng cũng vô cùng quyến rũ.

Nhưng bây giờ, vứt bỏ bầu không khí quyến rũ đó, Phó Tư Việt phát hiện ra rằng đôi mắt của Thẩm Đình Miên vô cùng trong sáng, lại có chút kiên cường, dường như cậu đang kìm nén điều gì đó, làm cho vùng trán giữa hai lông mày nhắn lại một chút, điều này càng thể hiện tính cách cương trực của cậu rõ hơn.

Tuy là đáng ngạc nhiên nhưng suy nghĩ kỹ, anh không cảm thấy ngạc nhiên nữa.

"Ta không có ý để em bỏ cuộc." Giọng nói của Phó Tư Việt dịu đi một chút, anh đặt một tay lên đầu gối, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu gối, nói: "Ta muốn nói rằng công ty ta cũng có một đội ngũ luật sư. Danh tiếng trong ngành khá tốt. Nếu không phiền, em có thể giao phó công việc của mình cho họ. Có lẽ sẽ có lợi hơn so với làm việc một mình ”.

Thẩm Đình Miên mở to mắt một chút, vẻ mặt kinh ngạc: "Đội...luật sư của Phó tiên sinh?"

Phó Tư Việt khẽ nhẹ nhàng gật đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Tất nhiên, nếu cem có lựa chọn tốt hơn cũng không thành vấn đề."

Thẩm Đình Miên lắc đầu: “Không…” Cậu là trẻ mồ côi, vào nghề đã ba năm, vẫn đang ở tuyến 18, không có bối cảnh, không có tài nguyên, còn có lựa chọn nào tốt hơn?

Chỉ là……

Lông mi của cậu run rẩy, có chút lo lắng nói: "Điều này chẳng phải sẽ quá phiền phức với tiên sinh sao?"

Phó Tư Việt nói: “Có đội pháp lý ở đó, hàng năm ta phải trả một khoản phí lớn nên không có phiền toái gì cả.”

Thẩm Đình Miên nghe xong liền thả lỏng một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nghiêm túc nói: “Vậy cảm ơn Phó tiên sinh.”

Phó Tư Việt cười khúc khích nói: "Không có gì" "Ta nên bày tỏ lời xin lỗi của mình."

Thẩm Đình Miên véo vạt quần, vành tai đỏ bừng.

Thẩm Đình Miên không hiểu, nhưng trợ lý Tần lại biết rõ ràng, mọi chuyện không đơn giản như chủ tịch của bọn họ nói. Nhưng với tư cách là trợ lý, hắn luôn giữ thái độ chuyên nghiệp, không giải thích nhiều, chỉ tiến lên một bước nói: “Ngài Thẩm, chúng ta thêm WeChat, ta sẽ giúp ngươi liên lạc với luật sư. Nếu có bằng chứng khác hoặc gì đó, ngươi cũng có thể gửi nó cho ta."

Thẩm Đình Miên gật đầu, lấy điện thoại thêm WeChat, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giang Minh - là người đại diện của ta. Trước đây anh ta đã từng ám chỉ những chuyện này, ta cũng lưu giữ hồ sơ cuộc gọi. Ngoài ra, còn có những nghệ sĩ khác dưới quyền cùng tham gia." Anh ta, hình như…” Cậu không giải thích rõ ràng, nhưng ai nghe cũng có thể hiểu được.

Thẩm Đình Miên mím môi nói: “Việc này ta không biết nhiều, chỉ mơ hồ biết có một số người hình như không bằng lòng, Giang Minh hình như nắm trong tay chuyện gì đó, ta thử thăm dò bọn họ, nhưng giọng điệu họ đều rất nghiêm khắc, không muốn bày tỏ.”

Trợ lý Tần và Phó Tư Việt bốn mắt nhìn nhau, trong lòng họ đã quen thuộc, họ chưa nhìn thấy thứ bẩn thỉu này sao? Trong tay...có thể nắm trong tay chuyện gì?

Không có gì hơn những chuyện dơ bẩn đó.

Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, đôi mắt Phó Tư Việt tối sầm, nhưng anh cũng không nói cho Thẩm Đình Miên biết, chỉ trấn an: “Nếu Giang Minh đã làm thì nhất định sẽ còn sót lại dấu vết, em yên tâm, cứ để trợ lý Tần lo những chuyện này.

Thẩm Đình Miên gật đầu: “Ta có lưu một số thứ vào ổ cứng máy tính, khi về sẽ gửi cho anh.”

Hai bên đã đạt được nhất trí, ánh mắt Thẩm Đình Miên không khỏi nhìn về phía bác sĩ Chu bên cạnh, không biết ông ta đang làm gì ở đây.

Phó Tư Việt nói: "Bác sĩ Chu đến đây để lấy máu cho em. Nếu rượu hôm qua có vấn đề, trong máu sẽ còn lưu lại. Sau đó bác sĩ Chu đưa thẳng đến bệnh viện kiểm tra, điều này sẽ giúp em bớt rắc rối."

Thẩm Đình Miên nhất thời hiểu ra, nhưng cậu không ngờ anh lại cẩn thận như vậy, vội vàng nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Chu.”

"Không sao đâu." Bác sĩ Chu đã chuẩn bị sẵn dụng cụ lấy máu, vén tay áo Thẩm Đình Miên lên, nhìn thấy hết dấu vết trên đó, dừng lại một chút, sau đó bắt đầu thắt garô lên cánh tay như không có chuyện gì xảy ra.

Trợ lý Trần ở một bên cũng chớp mắt, sau đó lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, giơ tay chỉnh lại kính.

……Cậu không thể không liếc nhìn tên đầu sỏ gây ra chuyện này.

Thẩm Đình Miên hơi mím môi, cảm thấy xấu hổ, đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ, má cậu có chút nóng lên.

Việc lấy máu rất nhanh kết thúc, bác sĩ Chu nới lỏng ga-rô, thấy Thẩm Đình Miên muốn bỏ ống tay áo xuống, liền lớn tiếng nhắc nhở: “Tốt nhất là ấn lỗ kim một lát.”

Thẩm Đình Miên lập tức ngừng cử động, vẫn ôm cục bông gòn, xấu hổ không nói được lời nào.

Bác sĩ thu dọn đồ đạc gọn gàng, từ trong hộp thuốc lấy ra một thứ gì đó, đưa cho Thẩm Đình Miên rồi nói: “Nhớ bôi thuốc mỡ, mỗi ngày hai lần, liên tục ba ngày.”

Thẩm Đình Miên rũ mắt xuống, hỏi: “Là thuốc gì?”

"Thuốc chống viêm."

Thẩm Đình Miên còn chưa kịp phản ứng: “Là để làm gì?” Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nhận ra điều gì đó, mặt lập tức đỏ bừng, nhìn lọ thuốc mỡ trước mặt, môi run run khẽ cử động.

Thật lâu sau, cậu mới từ trong kẽ răng thốt ra một câu: "Cám ơn bác sĩ Chu."

“Không có gì.” Chu bác sĩ thu dọn hộp thuốc, cuối cùng hỏi: “Còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”

Thẩm Đình Miên cứng mặt lắc đầu, sau đó bác sĩ Chu đứng dậy rời đi. Trợ lý Tần cũng nhìn qua, sau khi xác định không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng đi theo sau.