Chương 2: Sự việc

"Ta không muốn nói nhảm, cho cậu nửa giờ, lập tức tới công ty gặp ta."

Thẩm Đình Miên xiết chặt chăn bông, chậm rãi nói: “Giang ca, sao anh vội thế? Chẳng lẽ ông Tôn tối qua không thấy ta trong phòng liền trút giận lên anh?"

Giang Minh đột nhiên nghẹn ngào, cười nói: “Đã biết? Vậy ta không cần nhảm với ngươi, Tôn tiên sinh thích ngươi, đó là phước của ngươi.”

Hắnchậm lại giọng điệu, dỗ dành Thẩm Đình Miên: “Tự mình suy nghĩ đi, không có hậu thuẫn, không có lý lịch, cố gắng tiến lên trong giới giải trí này chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Nhưng theo ông chủ Tôn sẽ khác.”Ông chủ Tôn có lòng thương người, ông ấy thích ngươi rất nhiều, nếu ngươi làm cho ông ấy vui vẻ, chắc chắn có thể lấy được bất cứ tài nguyên nào mà ông ta đang nắm giữ."

Thẩm Đình Miên nghe xong, ngón tay khẽ di chuyển trên màn hình: “Cho nên anh đánh thuốc mê, muốn đưa ta lên giường ông Tôn?”

Phó Tư Việt đang cầm điện thoại nói điều gì đó, nghe vậy, liếc nhìn cậu, cẩn thận suy nghĩ về tình huống ngày hôm qua, quả nhiên là như vậy.

Giang Minh nhất thời không nói nên lời, thản nhiên cười: "nói vậy chính là ngươi chưa rõ, thân là người đại diện, sao ta có thể không coi trọng ngươi? Mối quan hệ của chúng ta nhất định phải cùng sướиɠ cùng khổ, ta sao có thể làm hại ngươi chứ?"

Giang Minh nói từ tận đáy lòng: “Ta biết bây giờ ngươi nhất định đang oán giận ta, suy nghĩ kỹ thì sau khi đi theo ông chủ Tôn, liệu ngươi có còn ảm đạm như bây giờ không? Về sau đừng nói, lần trước vai nam chính bị Tiêu Hàn cướp đi, còn lại chính là nam nhị và nam ba, chẳng phải đều là những thứ có thể dễ dàng lấy được sao?”

"Nghe lời, nhượng bộ Tôn tiên sinh đi, ông ấy thích ngươi như vậy, nhất định sẽ không tính toán với ngươi."

Thẩm Đình Miên căn bản không muốn trả lời câu hỏi Giang Minh, chỉ bình tĩnh nói: “Giang ca, sử dụng ma túy là phạm pháp.”

"Cái, cái gì?" Giang Minh không thể tin được, im lặng một lúc, bật cười: "Ngươi nói cái gì?"

"Thẩm Đình Miên, Ngươi muốn kiện ta?"

Khóe môi Thẩm Đình Miên mím thành một đường thẳng: “Còn chưa tới hai mươi bốn giờ, xét nghiệm máu chắc có thể phát hiện ra lượng ma túy còn sót lại trong cơ thể ta. Hành vi của anh là lừa người khác sử dụng ma túy trái phép không được sự cho phép.

Phó Tư Việt để điện thoại một bên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, mỉm cười nhiều hơn chút.

Giang Minh cười lớn, mỉa mai nói: "Thẩm Đình Miên ơi, Thẩm Đình Miên, ta vốn tưởng rằng người chỉ là giả vờ thanh cao, bây giờ xem ra ngươi thật sự ngây thơ như vậy?"

"Không phải bây giờ ma túy có thể tìm thấy ở mọi nơi như quán bar sao. Cho dù kiện ta thật, ta cũng chỉ ở đó vài ngày. Còn ngươi thì sao? còn ai trong giới giải trí này sẽ dám mời người? Công ty có thể để ngươi đi được không? Hắn cười nhẹ, giọng điệu u ám: "Thẩm Đình Miên, ta khuyên ngươi đừng ngu ngốc nữa, điều này không mang lại lợi ích gì."

Thẩm Đình Miên bình tĩnh đáp: “Ta không cần lợi ích, chỉ cần có thể hủy hoại thanh danh của anh là đủ.”

Nói xong, cậu cúp điện thoại mà không đợi đối phương phản ứng.

Thẩm Đình Miên im lặng một hồi mới thở dài nhẹ nhõm, từ từ ngồi thẳng dậy, quay sang người bên cạnh, sau đó mới nhận ra mình đang ở trong tình huống nào.

Chuyện xảy ra tối qua lại ập đến, sắc mặt Thẩm Đình Miên nhất thời đỏ bừng, chán nản nói: “Thực xin lỗi, Phó tiên sinh.”

Phó Tư Việt nhướng mày, không nghĩ tới câu đầu tiên cậu nói với anh là như vậy, giọng điệu dịu dàng: “Em biết ta không?”

Ánh mắt Thẩm Đình Miên dừng trên mặt anh một lúc rồi nhanh chóng rời đi. không dám nhìn mà chỉ giải thích: “Ta cũng có mặt tại bữa tiệc tối qua.”

Thẩm Đình Miên ra mắt đã ba năm, nhưng vẫn là một người cực kỳ nhút nhát, thậm chí còn không được coi là diễn viên tuyến 18. Người đại diện đã chỉ ra một số “con đường rõ ràng”, nhưng cậu không muốn hợp tác. Thời gian trôi qua, Giang Minh không muốn quan tâm. Không ngờ hôm qua, hắn ta đột nhiên thông báo rằng sẽ đi tham dự một bữa tiệc, những người có mặt đều là nổi tiếng trong ngành, lộ mặt là tốt rồi, có lẽ ông chủ hay giám đốc nào đó sẽ thích thú với cậu, không cần phải lo lắng.

Thẩm Đình Miên tuy bối rối nhưng Giang Minh lại nhiệt tình như vậy, liền vui vẻ đi không suy nghĩ nhiều. Đương nhiên, trong bữa tiệc, cậu cũng gặp được Phó Tư Việt, người đến muộn nhưng vẫn thu hút sự chú ý của tất cả các ngôi sao, nghe mọi người bàn tán về cuộc đời anh ta.

Phó Tư Việt nghe vậy, nghĩ tới lời cậu vừa nói với người đại diện, trong lòng yên tâm hơn, hỏi lại: "Sao lại xin lỗi?"

Thẩm Đình Miên khẽ mím môi, xiết ngón tay vào ga trải giường, lông mi run run, mơ hồ đáp: “Tối hôm qua… cảm ơn Phó Tiên sinh đã cho ta trốn vào phòng, ta cũng làm phiền tiên sinh…”

Không lâu sau khi bữa tiệc bắt đầu, Giang Minh kéo cậu đi nâng cốc chúc mừng ông chủ Tôn. Thẩm Đình Miên biết rằng trước đó ông Tôn đã trực tiếp, ngầm nói ra ý định của mình, Thẩm Đình Miên không muốn nên lịch sự từ chối. Lần này gặp lại, mặc dù không thích ánh mắt liếc nhìn của đối phương, nhưng cậu cũng không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện gì, trong trường hợp như vậy, cậu hiểu mình không thể để đối phương thất vọng. Nghĩ rằng đây là trong phòng tiệc, là ban ngày, rượu đã được người phục vụ lấy đi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, liền cùng Giang Minh uống một ly, tính toán nhanh chóng rời đi.

Nhưng không ngờ vừa uống xong một lúc, cậu liền cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể nóng bừng khó chịu. Nhìn nụ cười dâʍ đãиɠ, tà ác của ông Tôn, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Thẩm Đình Miên e rằng người phục vụ rượu đã bị họ mua chuộc rồi.

Cậu vội vàng muốn rời đi thì bị ông chủ Tôn và vệ sĩ chặn lại, cưỡng bức đưa lên phòng khách sạn trên lầu.

Thẩm Đình Miên đầu óc mơ hồ, không muốn bị người như vậy chiếm đoạt, lợi dụng khoảng cách giữa mọi người trong thang máy lao ra ngoài, lo sợ bị đuổi kịp liền bị vấp ngã tại cầu thang. Cuối cùng, ý thức trở nên hỗn loạn, không biết mình đã đi tới tầng nào, trong lúc choáng váng chỉ nhớ ra mình đã va vào vòng tay của ai đó...