Tiếp theo: "Ngươi đang nói về ai? Phó Tư Việt? Ông chủ của Phó thị? Hắn có giúp gì cho ngươi không?"
Cuối cùng: “…!! Khốn kiếp, ta biết lão già này không phải người tốt, không nói đến việc bồi thường hay xin lỗi. Ngươi bị đánh thuốc mê, không tỉnh táo, lão ta cũng không tỉnh táo? Ta nghĩ hắn không phải không tỉnh táo, chỉ là ham muốn tìиɧ ɖu͙© và lợi dụng sự nguy hiểm của người khác thôi, đồ quái vật!”
Thẩm Đình Miên bất đắc dĩ nói: "A Lăng, lão già gì chứ? Anh ây mới hai mươi chín tuổi."
Hạ Lăng tức giận nói: “Hai mươi chín, lớn hơn ngươi chín tuổi, sắp trở thành sinh viên năm thứ ba, Miên Miên, ngươi không thể bị lão già này lừa gạt, ta nói cho ngươi biết ngươi không được phép nói chuyện với một người như vậy. Hắn ta đã yêu và lừa dối những đứa trẻ đơn thuần như ngươi bao nhiêu lần rồi? Nươi không thể bị lừa được!"
“A Lăng, ngươi thật sự hiểu lầm rồi.” Thẩm Đình Miên nghiêm túc nói: “Phó tiên sinh là người tốt.”
Hạ Lăng thanh âm ngưng, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Thẩm Đình Miên kể lại một số việc Phó Tư Việt đã giúp cậu,Hạ Lăng dần biến sắc, cuối cùng gay gắt nói: “Vậy… hắn lợi dụng ngươi, đây là việc hắn nên làm! Đừng để bị mua chuộc bởi những ân huệ nhỏ này!”
Thẩm Đình Miên trầm mặc một hồi, Hạ Lăng cau mày: “Ngươi còn có chuyện gì giấu ta sao?”
Thẩm Đình Miên mím môi, ngượng ngùng cười nói: “Ta không muốn giấu ngươi điều gì.”
“Thật ra… Ta đã ký thỏa thuận với Phó tiên sinh”
“Đã ký?” Hạ Lăng mí mắt giật giật, trong lòng có dự cảm không tốt.
Thẩm Đình Miên cười ngọt ngào: “Ừ… thỏa thuận tình yêu.”
Hạ Lăng trầm mặc một lát, sau đó phát ra một tiếng nổ vang: "A a a, ta biết rồi! Ta biết lão phu này không có lòng tốt!"
Đập bàn, trong lòng đầy tiếc nuối: "Lừa đảo, thật là lừa đảo! Miên Miên của ta, sao ngươi ngốc thế? Người đó đã nói rõ rằng hắn ta có mục đích khác, trời ơi..."
Thẩm Đình Miên cười nhìn Hòa Lăng, chậm rãi nói: "A Lăng, ngươi có chút nói quá."
“Ta đang nói quá?” Hạ Lăng chỉ vào mình nói: “Ngươi có biết mình thu hút bao nhiêu người không? Ngươi biết có bao nhiêu người đang chú ý đến mình không? Bé yêu, Ngươi vẫn còn quá ngây thơ, nhìn không ra ý đồ xấu xa của những người đó!”
Thẩm Đình Miên ôn nhu cười: “Bình tĩnh nghe ta nói.”
Hạ Lăng ngước mắ, nhếch môi yếu ớt nói: "Ngươi nói cho ta biết."
Thẩm Đình Miên tuy bề ngoài có vẻ mềm yếu nhưng cũng không phải là kẻ hèn nhát không có ý kiến. Bình thường có vẻ như Hạ Lăng đang bảo vệ cậu, nhưng thực tế chính Thẩm Đình Miên đã nhiều lần cho Hạ Lăng lời khuyên.
Thẩm Đình Miên kể lại nội dung thỏa thuận, bao gồm nội dung của thỏa thuận và các điều khoản. Cuối cùng, nói: “Ngươi thấy đấy, Phó tiên sinh đã suy nghĩ rất kỹ, và anh ấy thực sự không có những suy nghĩ như ngươi đề cập. ta nghĩ rằng suy cho cùng thì chuyện này ta cũng có một phần trách nhiệm, Phó tiên sinh đã giúp ta rất nhiều lần, dù không có phần thưởng thì ta vẫn sẽ giúp anh ấy."
Hạ Lăng nghe hồi lâu mới hỏi: “Ý ngươi là trong thỏa thuận hắn viết rằng ngươi không thể có tình cảm với hắn ta?”
Thẩm Đình Miên bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ. Nên đừng lo lắng." Phó Tư Việt là người như thế nào? Nếu thật sự có ý nghĩ khác, sao lại phải khéo léo như vậy?
Hạ Lăng khịt mũi, hạ giọng: “Nghe nói có chút hùng hồn.”
Suy nghĩ một lúc, lại nghĩ đến chuyện khác, lớn tiếng nói: “Vậy nếu ta không hỏi, ngươi sẽ không nói cho ta biết sao? Ngươi tính toán tự mình xử lý phải không?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Đình Miên dừng lại, lập tức cảm thấy có chút không hợp lý, do dự, cười nịnh nọt: “Ngươi ở bên đó bận rộn, trước đây cũng không có việc gì làm, lần này cũng là ngoài ý muốn. Không ngờ Giang Minh và những người khác lại gan lớn như vậy, vốn dĩ ta nghĩ sẽ nói chuyện này sau khi ngươi không bận lắm…”
Bắt gặp ánh mắt buộc tội của Hạ Lăng, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng, cuối cùng nói: “Ta xin lỗi.” Cậu thì thầm: “Sau này nếu có việc gì, ta nhất định sẽ nói với ngươi, nên đừng lo lắng tức giận."
Hạ Lăng đột nhiên nằm xuống bàn, uể oải nói: “Ta không giận ngươi.”
“Ta chỉ tức giận vì ta không ở trong nước, để ngươi bị những người này bắt nạt”.
Vẫn khó chịu, nếu Hạ Lăng có thực lực thì cho dù bây giờ đang ở nước ngoài, vẫn có đủ khí lực bảo vệ Thẩm Đình Miên khỏi bị người khác thèm muốn.
Thẩm Đình Miên nhìn hắn, bình tĩnh nói: “A Lăng…”
Hạ Lăng đột nhiên cười: "Nhưng hiện tại, mặc kệ Phó Tư Việt có ý khác hay không, hợp đồng ở đây, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà vi phạm thỏa thuận. Ít nhất trong khoảng thời gian này, ngươi hẳn là được bình an vô sự!". "Ba tháng nữa ta sẽ nghỉ phép, đến lúc đó sẽ về Trung Quốc tìm ngươi, nhất định không để ngươi bị người khi dễ nữa!"
Thẩm Đình Miên cũng cười nói: “Được rồi, lúc đó ta nhất định sẽ đón ngươi.”
Hạ Lăng xua tay: "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa." Ngồi thẳng dậy: "Không phải ngươi nói sáng mai đi gặp lão phu nhân sao? Đã chuẩn bị gì chưa? Phó Tư Việt có đưa ra yêu cầu gì không?”
“Không.” Thẩm Đình Miên kéo dài giọng, có chút đau lòng nói: “Ta vừa định nói cho ngươi biết, ta cảm thấy quần áo của mình không phù hợp, có cái quá trang trọng, có cái lại quá bình thường. Ngươi xem giúp ta nên mặc gì vào ngày mai thì tốt hơn?
Hạ Lăng sờ sờ cằm, trầm tư chốc lát: “Ừ, ngày mai dù sao cũng là ngày đầu tiên gặp mặt cha mẹ – tuy rằng là giả, nhưng tầm quan trọng bề ngoài vẫn cần phải thể hiện ra. Phó Tư Việt đã nói cho cậu biết lão phu nhân thích loại người gì?
Thẩm Đình Miên phiền muộn lắc đầu: “Không có, anh ấy chỉ bảo ta bình tĩnh chút thôi.”
Hạ Lăng suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Như vậy ngươi chọn một ít quần áo mặc vào, sau đó chụp ảnh hỏi ý kiến
của hắn, nếu hắn nói không có vấn đề, ngày mai ngươi có thể mặc. Nếu có vấn đề gì thì sáng mai ngươi có thể không mặc nó đi, vẫn đủ thời gian thay đổi.
Thẩm Đình Miên do dự: "Vậy sao? Sẽ không tệ sao?"
Hạ Lăng xua tay: “Nếu có chuyện gì, bà nội hắn nhất định biết rõ nhất. Đã như vậy, cho dù sau này lão phu nhân có bất mãn thì cũng không liên quan gì đến ngươi.”