Sau khi có sự đồng ý của Tử Ngọc, Tiểu Ngũ ôm công lao về phía thương đội.
Hắn hiểu rõ cao nhân không thích giao tiếp với quan phủ, cũng không muốn người khác quấy rầy mình, tất nhiên sẽ chủ động chắn mưa gió từ bên ngoài cho cao nhân.
Hồng Phi Dương thu dọn xong chiến trường dùng vạt áo bọc một cặp vật phẩm tiến đến, mừng rơn cười toe toét nói.
"Tiểu công tử, hôm nay thu hoạch không nhỏ, ngươi xem."
Tử Ngọc nương theo đèn chắn gió nhìn thử, lá vàng, ngân phiếu, ngọc bội, bạc vụn, đều là những vật nhỏ dễ giấu.
Ngân phiếu có hơn 400 lượng, xem ra đều là một vài thổ phỉ nghèo, nhưng có chút ít còn hơn không, coi như là chi phí lên sân khấu của nàng.
"Ta chỉ cần ngân phiếu, mấy thứ còn lại là của ngươi! Lấy kim sang dược đi băng bó miệng vết thương đi, đừng để bị nhiễm trừng."
Tử Ngọc lấy một lọ kim sang dược ném vào trong vạt áo của Hồng Phi Dương, tiện tay cầm luôn ngân phiếu.
Tờ ngân phiếu lớn nhất chỉ có một trăm lượng, mặt khác đều là con số nhỏ, có mùi thối của chân.
"Cảm ơn tiểu công tử!"
Hồng Phi Dương vui vẻ đồng ý, vàng và ngọc bội còn lại nếu hắn lấy thì cũng được 120 lượng.
Điều này đối với hắn mà nói đã là một khoản thu nhập cực lớn rồi, quả nhiên đi theo tiểu công tử không chỉ có thịt có cơm ăn mà còn kiếm được rất nhiều tiền.
Gặp được chuyện tốt như vậy, chắc chắn hắn sẽ cố gắng thật nhiều để xứng đáng với phần thưởng mà tiểu công tử ban cho.
Không biết trận đánh vừa rồi có dọa sợ Tiểu Lạc không, Hồng Phi Dương lo lắng mà nhìn thoáng qua xe lừa, không nghe thấy động tĩnh gì hắn mới yên lòng.
Sau một hồi chiến đấu, Tử Ngọc thu được 1080 lượng ngân phiếu, một xe hương liệu, một xe dầu ô liu.
Quả nhiên ăn cướp có lời hơn tự mình kiếm tiền nhiều, Tử Ngọc liếc nhìn một vài xe ngựa của thương đội Vương gia, không biết hàng hóa của họ có giá trị bao nhiêu.
Tiểu Ngũ sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị khởi hành, chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, như thể bị rắn độc theo dõi, hắn bèn cất cao giọng thúc giục không ngừng.
"Đi thôi, nhanh lên nhanh lên."
Mùi máu tanh ở đây quá nồng, Tiểu Ngũ không dám ở lại lâu hơn nữa, chất đống thi thể đám người áo đen lên hai xe ngựa rỗng.
Đoàn người đốt đuốc, nửa đêm rời khỏi khu rừng đã khiến họ suýt nữa mất mạng kia.
"Oa… oa!"
Trong đêm tối truyền đến từng tiếng quạ kêu, khiến mấy người còn lại trên mấy chiếc xe ngựa sợ tới mức suýt nữa không kiểm soát được đại tiện tiểu tiện.
…
Lúc trời sáng đoàn người bình an đến thành Đồng Khâu, Tử Ngọc vốn không muốn xen vào việc này, liền mang theo bốn chiếc xe lừa rời đi trước.
Hai hộ vệ hỗ trợ đánh xe kia đương nhiên cũng không nghi ngờ gì mà cùng nhau rời đi, buổi tối hôm trước nguy hiểm như vậy mà vẫn có thể giữ lại cái mạng nhỏ, đối với bọn họ mà nói đã là rất tốt rồi.
Năm huynh đệ đã chết, mặc dù được một phần bồi thường, nhưng vẫn là một đả kích nặng nề đối với gia đình họ.
Hai gã hộ vệ lại lần nữa trải qua sinh tử, đã bắt đầu có ý nghĩ muốn rời đi, có lẽ sự lựa chọn của Vương quản sự mới là chính xác nhất.
Điều Tử Ngọc không biết chính là, bởi vì sự xuất hiện bất chợt của nàng đã khiến cho thương đội Vương gia vốn muốn đi khắp các quận ở Bạch Vân quốc cuối cùng lại phải giải tán.
Hai ngày sau, bốn chiếc xe lừa dừng ở trước tiểu viện phố Tử Hương, Trình Nguyên Câu mỗi ngày đều canh giữ ở cửa thấy người trở về liền "vèo" một cái chạy ra ngoài.
"Thiếu gia, người về rồi. Người và Tiểu Lạc thiếu gia đều khỏe chứ? Để ta dắt lừa vào cho người!"
Hơn nửa tháng không gặp Trình Nguyên Câu, trên mặt hắn giờ đã có thêm chút thịt, mặc một thân quần áo bằng vải bông ngắn sạch sẽ màu xanh.
Hắn hưng phấn mà vây quanh Tử Ngọc, líu ríu kể chuyện vặt trong nhà.
"Trình Nguyên Câu, đừng đi lòng vòng nữa, mau dắt lừa vào đi, mấy thứ này về sau đều là của chúng ta."
"Vâng, thiếu gia. Tiểu nhân bảo đảm sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Trình Nguyên Câu lớn tiếng đáp, Trần Đại ở trong phòng nghe được động tĩnh, cùng mấy người Trình Nguyên Thục vội vàng chạy ra.
"Chào thiếu gia!"
"Chào thiếu gia!"
Bốn người đồng loạt chào hỏi, trên mặt đều mang theo vẻ vui sướиɠ, Trần Đại thầm thở phào một hơi.
Hắn ta thật sự rất sợ thiếu gia một đi không về, bỏ lại mấy người họ ở đây một thời gian dài, khiến họ đến cả kế sinh nhai cũng không tìm được.
Nhà thiếu gia không có đất cũng không có sản nghiệp, chỉ dựa vào hai người lớn bọn họ căn bản không thể nuôi sống năm miệng ăn trong nhà.
Hiện giờ cuộc sống an ổn, lại có ăn có mặt, Trần Đại không muốn mất đi cuộc sống hiện tại chút nào.
Hắn hiểu rất rõ, chỉ khi thiếu gia yên bình thì họ mới có ngày lành trôi qua.
…
Tử Ngọc ôm Tiểu Lạc xuống xe, nói với Trần Vương thị.
"Trần Vương thị, ngươi đi nấu cơm để chúng ta lót bụng trước đi, nấu gấp mười lần bình thường."
Trần Vương thị vừa nghe phải nấu gấp mười lần thì sợ tới mức vỗ ngực một cái, vội vàng gật đầu đáp ℓời.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, lại rửa mặt sạch sẽ, mọi người mới bắt đầu ngồi trong viện dùng cơm, Tạ Viễn cùng Vương Đông cung kính ôm quyền nói lời cảm ơn.
"Tạ ân cứu mạng của đại hiệp, đã gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Lát nữa chúng ta sẽ ra cổng thành chờ đoàn xe, không làm phiền đến mọi người nữa."
"Đi thong thả không tiễn, mai này có duyên gặp lại!" Tử Ngọc thản nhiên phất tay.
Trần Đại đứng dậy tiễn hai người ra sân, trên xe lừa có vết đao chém rất rõ ràng, vừa nhìn liền biết trên đường nhất định đã xảy ra một số không nguy hiểm.
Hoá ra ra ngoài bán buôn lại nguy hiểm như vậy, vẫn nên ở nhà mua đất trồng hoa màu thì tốt hơn.
…
Khi bàn nhỏ ở trong sân được thay bằng một ly trà nhạt, Tử Ngọc nhìn qua phía Trần Nguyên Thục và Trần Tiểu Sơn đang cùng Tiểu Lạc chơi đùa.
Tiểu Lạc lấy ra một số vỏ sò mà nhóc đã nhặt được ở bờ biển rồi chia sẻ cho hai người.
Ba đứa trẻ ở ba lứa tuổi khác nhau, mặc cùng một bộ y phục vải bông mỏng, không bị ảnh hưởng bởi một thời gian dài xa cách mà chơi đùa vui vẻ bên nhau.
"Trần tẩu, sau này dọn phòng ở phía tây để cho Hồng đại ca ở, về sau sự an toàn trong nhà sẽ giao cho anh ấy, việc sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Lạc cũng sẽ do huynh ấy phụ trách. Hồng đại ca sẽ dạy mọi người một số kỹ năng cơ bản, vì khi ra đường không thể tránh khỏi những sự cố bất ngờ, ít nhất mọi người cũng phải có dũng khí để rút dao ra, còn không thì cũng phải biết chặt củi, gϊếŧ gà. Nên bắt đầu từ ngày mai, không phân biệt người lớn hay trẻ nhỏ, mỗi ngày phải bổ một trăm nhát củi. Nhà phải tích trữ thêm thực phẩm, mức ăn hàng ngày của Hồng đại ca khá lớn, không thể để huynh ấy bị đói. Khi rảnh rỗi, đi mua vài thước vải về chuẩn bị y phục và giày vớ cho năm nay luôn nhé."
Tử Ngọc chu đáo phân phó công việc trong nhà, để mỗi người đều có việc làm. Nàng muốn đi đến Vân Đô một chuyến, vứt bỏ mấy viên ngọc này càng sớm càng tốt.
Giữ viên ngọc đá bị tiết lộ ra ánh sáng này trong tay không phải kế lâu dài, đây cũng không phải ý định của nàng.
Tử Ngọc lấy ngân phiếu 200 lượng bạc ra, đẩy đến trước mặt Trần Đại.
"Trần Đại, ngươi đảm nhiệm việc mua sắm trong nhà, ngày mai khi đi ra ngoài, mua về hai mươi cái giò về. Mỗi ngày phải có ít nhất một bữa thịt, chỉ khi ăn no mới có thể rèn luyện tốt. Nếu muốn đi theo ta, ngươi phải có một thể trạng tốt, biết đánh biết chạy là yêu cầu cơ bản nhất. Nếu không thể làm được, ngươi có thể nói ra ngay bây giờ, ta sẽ đưa ngươi trở về chỗ người môi giới."
"Bịch rầm!"
"Bịch rầm!"
Vài tiếng đầu gối chạm đất liên tục vang lên, hai người Trần Đại và Trình Nguyên Câu quỳ gối cầu xin nhìn Tử Ngọc.
"Thiếu gia, xin đừng bán bọn ta cho chỗ môi giới, bọn ta sẽ nghe lời." Trần Vương thị chực khóc cầu xin.
"Ta chỉ cần những người hầu nghe lời, hiểu chưa?"
"Hiểu... hiểu rồi, bọn ta sẽ nghe lời thiếu gia, thiếu gia là bầu trời của cả gia đình bọn ta." Sau khi phản ứng lại, Trần Đại nhanh chóng nói lời đảm bảo.