Cổng thành nhanh chóng xuất hiện một hàng dài xe ngựa, mọi người đều hô hào đánh xe rời đi.
Một canh giờ sau khi rời khỏi thành, một con đường ba ngã phân chia đoàn xe thành ba hướng, hướng bên trái dẫn đến quận Dung Hà, hướng bên phải dẫn đến quận Lưỡng Vọng.
Con đường chính giữa là con đường bắt buộc đi đến phủ Khánh Dương, Tử Ngọc ở giữa lướt nhìn đoàn xe phía trước và phía sau, có khoảng sáu mươi chiếc.
Đoàn xe kéo ra khoảng cách, bắt đầu đốc thúc đi nhanh hơn.
Buổi trưa, thời tiết bất ngờ trở nên bất thường, gió lớn như gào thét, cơn gió cát làm mù mắt, con lừa và ngựa hoảng loạn, những người lái xe phải xuống xe giữ chặt dây cương, ngược gió tìm kiếm nơi cản gió.
Tiếng hí vang của động vật, tiếng hò hét của hộ vệ, tất cả bị gió lớn nuốt chửng, những hạt mưa to như hạt đậu vang tí tách trên nón rơm.
Mưa lớn đã không thấy nhiều ngày nay được cơn gió lớn thổi lên từng trận mưa bụi, làm tăng thêm khó khăn cho đoàn xe tìm nơi trú ẩn.
Không có ngôi làng phía trước, không có cửa hàng phía sau, đoàn xe chỉ có thể trốn vào một khu rừng rậm, thời tiết âm u cùng với rừng rậm tối mờ khiến mọi người trở nên cẩn thận hơn.
"Chết tiệt, cái thời tiết quái quỷ gì vậy, sao nói mưa là mưa thế này!"
"Có vẻ như nó sẽ không dừng lại trong một sớm một chiều đâu."
Đêm nay không thể đến được thành Đồng Khâu rồi, chúng ta tạm nghỉ lại tại chỗ, chuẩn bị phòng thủ!" Tiểu Ngũ nhảy xuống xe ngựa, hùng hổ dặn dò.
Lần đầu tiên dẫn đoàn buôn mà lại gặp phải chuyện không may như vậy, hành trình này có vẻ sẽ rắc rối.
Chỉ hy vọng vận khí không xấu đến vậy, vì sự ra đi của Vương quản sự, gia chủ đã không mấy thoải mái rồi. Nếu có vấn đề nào xảy ra dưới tay hắn nữa, e là mạng nhỏ khó bảo toàn.
...
Chỉ thấy Tiểu Ngũ sắp xếp một nửa hộ vệ tuần tra xung quanh các xe vận chuyển chất đầy hàng, mỗi người đều cầm theo một cây gậy sáng loáng, một bộ phận khác đang bận rộn che phủ tấm vải chống nước cho hàng hóa.
Tử Ngọc không dừng xe ngựa vào trong rừng rậm để tránh mưa, mà dừng xe bên đường rồi cởi tấm vải chống nước được buộc trên đỉnh xe xuống, sau đó cố định nó vào móc.
Sau một thời gian di chuyển trên đường, Tử Ngọc đã nghĩ đến tình huống này có thể sẽ xảy ra, đã chuẩn bị sẵn một tấm che mưa cho cả con lừa.
Hồng Phi Dương đội mũ rơm lên, mặc áo tơi đang cho hai con lừa ăn cỏ, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh, nói nhỏ:
"Tiểu công tử, nhớ là phải theo sát ta đấy. Nghỉ ngơi ở rừng rậm vào ban đêm là điều cấm kỵ trong việc chở hàng, khi cần thiết chúng ta sẽ phải từ bỏ mọi thứ trên xe, lát nữa cứ để ta cõng Tiểu Lạc cho."
"Được, ngươi cũng phải cẩn thận!"
Tử Ngọc có cùng suy nghĩ như vậy cũng rất bất lực trước thời tiết xấu đột ngột này, thật là người định không bằng trời định.
Ai mà ngờ được rằng suốt ba tháng không mưa lại có một trận mưa lớn bất ngờ đến vậy, theo lý mà nói thì vào mùa này không thể có mưa to.
...
Cảm giác lạnh lẽo đến từ cơn mưa to khiến người ta run lên bần bật.
Nhìn xung quanh chỉ thấy người và xe, Tử Ngọc chỉ có thể chui vào trong xe, lợi dụng việc mặc thêm quần áo tiến vào không gian để giải quyết nhu cầu.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Lạc đang nhìn chằm chằm vào rèm cửa xe, hai tay nắm chặt bức mành, không để nó bị gió thổi bay.
Tử Ngọc mặc thêm y phục ra ngoài, cầm theo một chiếc áo len màu lam mặc vào cho Tiểu Lạc.
"Tiểu Lạc, ngươi đi xi xi trước, sau đó ăn một chút điểm tâm lót bụng, rồi để Hồng đại ca cõng ngươi đi ngủ, được không?"
"Ca ca định đi đâu đó?"
Tiểu Lạc cầm chặt tay áo của Tử Ngọc, đôi mắt to ướŧ áŧ nhìn nàng.
"Ca ca sẽ ở bên cạnh ngươi, nhưng ca ca lo rằng lát nữa mưa lớn quá sẽ làm cho con lừa hoảng loạn, Hồng đại ca sẽ có sức mạnh nên sẽ cõng ngươi chạy đi nhanh hơn."
"Nhưng ta muốn ca ca cõng! Ta sẽ nghe lời!" Tiểu Lạc quật cường lắc đầu, nắm chặt tay áo của Tử Ngọc.
"Hầy~" Tử Ngọc thở dài một cái, vuốt nhẹ đầu cậu nhóc.
"Vậy thì lát nữa ngươi chui vào sọt, phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ ngay, không được khóc lóc đấy nhé!"
Tử Ngọc không còn cách nào khác, nhìn trời mưa không ngớt, dường như đêm nay phải ở lại trong rừng rậm.
"Vâng, Tiểu Lạc sẽ ngoan!"
Được sự cho phép, Tiểu Lạc dí sát bên cạnh Tử Ngọc, lo sợ rằng sẽ bị bỏ lại, cơn mưa to lại nhắc nhở nhóc nhớ về cái đêm mẹ qua đời.
Khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nỗi sợ hãi, nhóc chỉ có thể dựa vào người thân duy nhất bên mình, cảm nhận sự ấm áp.
Vì mưa quá lớn, dòng nước trên mặt đất trở thành một dòng suối đυ.c chảy qua, không thể nấu cơm được, mọi người đều phải ẩn nấp trong những chiếc xe dùng lương khô lót dạ.
Hầu hết mọi người đều than phiền về thời tiết khủng khϊếp này, có một số người đi xa vài bước để cảm thấy thoải mái hơn.
Quay lại trước xe, Tử Ngọc nói với Hồng Phi Dương đang cho lừa ăn.
"Hồng đại ca, anh đưa sọt sau cho ta đi, Tiểu Lạc hơi nhát! Đêm nay chỉ có thể ăn bánh đỡ đói thôi, ta có ít nước trong bình này."
Tử Ngọc lắc bình nước trong tay, đưa cho Hồng Phi Dương.
"Được, vậy để tối nay ta gác đêm, ngươi đừng lo gì cả!"
Hồng Phi Dương biết để giành được sự tin tưởng của tiểu huynh đệ không phải là điều dễ dàng, nhưng hắn sẽ làm tròn trách nhiệm của mình.
...
Khi đêm buông xuống, tiếng ngáy bắt đầu vang lên trong tiếng mưa, Tử Ngọc dựa vào vách thùng xe chợp mắt khẽ nhíu mày, hít hít mũi.
Nàng nhanh chóng đội mũ và vải chống nước tròng lên người, nhìn Tiểu Lạc đang ngủ say trong sọt sau, đưa nhóc vào thùng xe trong không gian của mình.
Trong sọt chỉ còn một cái tay nải trông như một đứa trẻ, Tử Ngọc cột chắc sọt vào eo bằng dây vải, mở rèm xe ra.
Hồng Phi Dương đang trông coi bên ngoài không dám chợp mắt, nghe thấy tiếng động bèn hỏi to.
"Sao vậy?"
"Đến rồi!"
Giọng điệu bình tĩnh như băng, vang vọng trong tai Hồng Phi Dương khiến hắn cực chấn động.
Dưới ánh đèn chống gió, chỉ thấy Tử Ngọc rút ra từ phía dưới xe một thanh đao lớn, hộ vệ tuần tra lần lượt ngã xuống mặt nước mưa, tiếng ngáy vang như sấm.
"Hồng đại ca, ngươi đút bình nước của ngươi cho các hộ vệ đi! Chú ý ẩn nấp thật kỹ!!" Tử Ngọc bình tĩnh nói.
Hồng Phi Dương còn đang kinh ngạc về việc tại sao những người trực đêm đều nằm ngã ngửa ngủ ngáy không dậy nổi, trong khi họ hai lại không sao.
Tuy Hồng Phi Dương khó hiểu nhưng không hỏi lý do, tin rằng tiểu huynh đệ sẽ không làm hại hắn.
"Rầm rập... "
Tiếng bước chân dày đặc giẫm lên trên nước mưa từ xa tới gần, ánh sáng của đuốc soi ra bóng dáng mười mấy người mặc áo đen đeo bịt mặt, đầu đội mũ cói xuất hiện từ trong khu rừng.
Binh khí bóng loáng phát ra ánh sáng sắc lạnh dưới ngọn đuốc, những người đang ngủ say hoàn toàn không hay biết sinh tử của mình đang nằm trong tay của người khác.
Tử Ngọc phất tay, hai chiếc xe la lao vào bóng đêm, các vật phẩm bên trong cũng đồng thời biến mất.
Hồng Phi Dương đang đút nước cho mọi người, giận dữ đạp mạnh vài cái vào mấy hộ vệ chưa kịp uống nước.
Hắn ném bình nước trong tay xuống, rút ra hai cây gậy sắt đeo ở bên hông, đứng bên cạnh Tử Ngọc.
"Tiểu công tử, lát nữa ngươi đi sát sau ta, chúng ta đánh gϊếŧ xông ra ngoài!"
Tử Ngọc vươn tay hứng hạt mưa rơi xuống, hy vọng những người hộ vệ bị trúng chiêu sẽ được nước mưa xối tỉnh sớm chút, không thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.