Sau bữa tối sớm, Tử Ngọc đi cùng hai người ra ngoài mua mấy đồ cần thiết lên đường ngày mai.
Lại một lần nữa chứng kiến sức ăn khủng của Hồng Phi Dương, Tử Ngọc đành phải chuẩn bị một cỗ xe lừa chất đồ ăn, bằng không chỉ có nước gặm cỏ giữa đường.
Mặc dù trong không gian của nàng có vô số đồ ăn, nhưng cũng sẽ không thể lấy ra trước mặt người ngoài.
Tử Lạc nho nhỏ được Hồng Phi Dương bế như thể mèo con ôm king kong, tiểu tử kia được bế cao hơn người bình thường nên cười khanh khách không dứt.
Tạo hình kì lạ này liên tục thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiểu Ngọc được rảnh tay nên tha hồ vung vẩy thoải mái giống như công tử bột tiến vào tiệm tạp hóa.
“Ông chủ, cho ta năm đấu gạo, một gánh bột mì, hai đấu muối thô, cá khô, tôm khô mỗi thứ một bao tải…”
“Xin mời tiểu công tử vào trong, ta sẽ lập tức cân hàng cho ngài, ngài có cần người mang đến quý phủ không ạ?”
Ông chủ đã quen với việc Tử Ngọc thường xuyên ghé thăm, dứt khoát tự mình tiến lên chào hỏi, nhiệt tình đề cử đồ tốt trong tiệm.
"Không cần, một lát nữa ta đưa xe la tới chở."
Tử Ngọc vào cửa hàng tạp hóa mua một ít bào ngư khô, vây cá mập loại tốt, tổng cộng hết 285 lượng.
Hồng Phi Dương đứng bên cạnh không nói nên lời, những thứ đó nhìn qua cũng không tốt lắm nhưng giá cả đắt kinh khủng, đến mức cả đời hắn cũng không dám mơ tưởng.
Tử Ngọc lại dẫn Hồng Phi Dương đi mua hai bộ đồ vải bông, hắn cảm động tới mức vành mắt đỏ lên, nói:
"Đa tạ tiểu công tử, ngoại trừ cha nương, đây là lần đầu có người mua đồ cho ta."
"Mạng này của ta sau này là của tiểu công tử, ngài bảo đi hướng đông ta tuyệt đối không dám đi hướng tây!"
"Haha, tốt lắm, sau này sẽ còn có thứ tốt hơn nữa."
Tử Ngọc không ngờ chỉ cần hai bộ y phục đã thu phục được người, đối với nàng thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Cuộc sống dị thế dù vàng bạc hữu dụng nhưng Tử Ngọc vẫn muốn có thêm cánh tay trái phải.
Nếu chuyện gì cũng tự làm thực sự rất mệt!
Muốn tận hưởng cuộc sống thì phải có trợ thủ ở các lĩnh vực.
Khi xe la đầy ắp trở lại tiểu viện đã là hoàng hôn, mùi hương đồ ăn đã tràn ngập khắp con phố.
Mắt thấy thời gian còn sớm, Tử Ngọc bắt đầu chỉ huy Hồng Phi Dương làm mì, bánh nướng.
Bởi vì khí hậu phủ Thượng Đô nóng nực nên chỉ có thể đem bánh bột ngô nướng khô rang, đến mức Tiểu Lạc dùng răng sữa cắn một cái là có thể đi tong cái răng.
Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Ngọc, Hồng Phi Dương học hỏi rất nhanh, ít nhất sẽ không nướng bánh cháy đen thui, chưa kể nướng hết một đấu bột mì mới dừng tay.
"Hồng đại ca, bánh mì đều để trên xe la của ngươi, đói bụng có thể lấy ăn."
"Sau khi đến phủ Khánh Dương, ta sẽ mời ngươi ăn món giò heo kho, ăn đến đã đời mới thôi."
Hai người sau khi quen thân, Tử Ngọc tự coi mình đã trưởng thành, không gọi là đại thúc nữa.
Mà Hồng Phi Dưng cũng rất thích xưng hô này. Vóc dáng cao lớn nhưng lại rất có kiên nhẫn với Tiểu Lạc, còn chủ động mua một cái gùi lớn, nói là mua về để tiện cõng Tiểu Lạc.
"Đa tạ tiểu công tử, ta ăn cái gì cũng được!"
Nghe được tin sẽ được ăn thịt kho đã đời, Hồng Phi Dương cười tươi như hoa, làm việc càng tận lực hơn.
Khi Tử Ngọc mang theo Tiểu Lạc trở về phòng nghỉ, Hồng Phi Dương vẫn còn ở phòng bếp mượn đèn dầu, lót một lớp y phục cũ trong gùi vì sợ Tiểu Lạc sẽ bị thương.
Giờ Mão ngày hôm sau, hai chiếc xe la đầy ắp xuất hiện ở cửa thành phủ Thượng Đô.
“Tiểu huynh đệ, chờ ngươi xuất phát!”
Tiểu Ngũ nhiệt tình tiến lên chào hỏi, Tử Ngọc hiểu ý liền đưa ra một tờ ngân phiếu trăm lượng, thật ra nàng bình thường cũng không cần tới 100 lượng.
"Haha tiểu huynh đệ thật hào phóng!"
"Một lát nữa sau khi khởi hành, dắt xe la của các người tới giữa, dọc đường ta cũng có thể chiếu cố cho."
Tiểu Ngũ nhận ngân phiếu, xúc động cậy chức vụ sắp xếp vị trí tốt cho Tử Ngọc, nhóm hộ vệ đi theo dường như đã nhìn quen cảnh này rồi
"Làm phiền Tiểu Ngũ ca rồi!"
Tử Ngọc cười nhạt đồng ý, thuận thế dắt hai chiếc xe la vào giữa đoàn xe.