Một hài nữ đáng yêu rất được cha nương sủng ái, lúc nhỏ thường ngồi trên đầu gối phụ thân ngâm nga khúc hát, mẫu thân dịu dàng cười tủm tỉm đứng một bên.
Cho đến khi Tiểu Lạc sinh ra, nguyên chủ yêu thương đệ đệ còn nhỏ này như trân bảo, lại không thể chịu đựng được sự đả kích nặng khi mất đi song thân, hương tiêu ngọc vẫn.
Lập tức ánh mắt Tử Ngọc ngấn lệ, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ ngập trời, một nhà đại phu hòa thuận, vẫn luôn làm việc thiện, lại bởi vì những chuyện dơ bẩn của một số quyền quý mà bị diệt.
Hay cho một An Quốc Hầu phủ ỷ thế hϊếp người! Thật sự là quyền thế thật lớn!
Tủ thuốc, bàn ghế, nhà kho, cùng với tất cả vật phẩm trong ba gian mặt tiền của cửa hiệu cùng năm gian phòng trong hậu viện, tất cả đều bị Tử Ngọc thu vào biệt thự không gian, đóng cửa rời đi.
Đêm trăng gió lạnh, chính là lúc hành hiệp.
Bóng đen mảnh khảnh đi về con phố phồn hoa phía tây thành, một đường né tránh binh lính tuần phố.
Phố Tường Phúc, phố phồn hoa nhất Vân Đô.
Con phố dài đến hai ngàn mét, tập trung các loại cửa hàng quyền quý thượng tầng Vân Đô, ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ đều đầy đủ.
Tử Ngọc như lạc vào trong khung cảnh kỳ ảo, trong đầu hiện lên bảng hiệu cửa hàng có chữ "An", chiếm phân nữa trên con phố dài này.
Nàng phát hiện cứ qua nửa canh giờ, binh sĩ tuần thành đều sẽ đi ngang qua con phố này, nàng vọt vào không gian dùng dược liệu vừa thu được để chế mê dược loại mạnh.
Dược liệu phong phú khiến Tử Ngọc thuận buồm xuôi gió, lúc phối ra một bình mê dược lớn, còn thuận tay chế ra một bình giải dược.
Kiếp trước lúc Tử Ngọc ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, có không ít lần làm chuyện mượn gió bẻ măng. Bằng không dựa vào chút tiền bán mạng này của nàng, làm sao có thể tiết kiệm được lượng vật tư chất đầy mấy trăm mét vuông phòng.
Tử Ngọc ăn một viên giải dược, dùng khăn đen rất có nghi thức che mặt lại, đi ra khỏi không gian.
Nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân chỉnh tề ở xa, khóe môi dưới khăn đen khẽ nhếch lên, đến lượt nàng ra tay!
Phàm là cửa hàng thêu thùa, cửa hàng lông thú, cửa hàng may mặc, cửa hàng giày dép, cửa hàng vải vóc, cửa hàng lương thực, cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng đồ sứ, ngọc khí ngân lâu, cửa hàng đồ quý, hiệu thuốc, cửa hàng tranh chữ, hiệu sách, hiệu cầm đồ, đều dọn sạch.
Hàng hóa của An Quốc Hầu phủ ở phố Tường Phúc đều là tinh phẩm, cho dù là cửa hàng tạp hóa tầm thường nhất, sản phẩm bán ra đều là hàng thượng đẳng.
Nơi nàng đi qua như châu chấu quá cảnh, không chừa lại chút gì, ai có thể nghĩ đến bên trong cánh cửa đã đóng chặt này, đã bị cướp sạch không còn.
Ngẫu nhiên gặp được nơi có người gác cổng, một phần mê dược liền dễ dàng giải quyết.
Gặp phản kháng thì ra tay xử lý, đối với việc sống chết này Tử Ngọc mặt không chút đổi sắc, tay cũng không run.
Khi nàng lẻn vào một tiệm rèn, nghe thấy tiếng leng keng mơ hồ từ dưới lòng đất, nín thở nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất như mèo.
Sau khi thu dọn tất cả đồ sắt trong cửa hàng không còn, lại nhanh chóng rời xa, nàng cảm thấy tiệm rèn xuất hiện ở đây có chút cổ quái.
Nhưng những chuyện này không phải là chuyện mà một người thời không khác như nàng cần quan tâm, cách xa mới là thượng sách.
Cửa hàng xe kiệu sát vách, vơ vét mười buồng xe xa hoa, góc và bánh xe đều được bọc bằng đồng, sắt, lọng che được trang trí tốt, màn xe cũng được dùng tơ vàng bạc thêu nên.
Có sẵn phương tiện xuất hành, Tử Ngọc vui vẻ nhận lấy toàn bộ, ngay cả xe cũ được đặt trong hậu viện nàng cũng không buông tha.
Một canh giờ, con phố phồn hoa trải dài hai ngàn mét, bị Tử Ngọc thu dọn hết một nửa rồi lặng lẽ rời đi, không để lại đôi câu vài lời.
Ngựa không dừng vó chạy tới phố nhỏ nơi hậu viện An Quốc Hầu phủ tọa lạc, Tử Ngọc cảm thấy vô cùng hứng thú với đại viện tường cao to lớn trước mắt.