Chương 47: Hai Lái Buôn 2

Mặc kệ hắn có mục đích gì, Tử Ngọc cảm thấy bản thân đều có thể thử một lần.

Nếu có thể thật sự thu phục được đại hán này, ít nhất đi đâu cũng có người có thể giúp đỡ cõng Tiểu Lạc.

Một mình nàng cõng thật sự là rất nặng, làm chuyện gì cũng bó tay bó chân.

"Được, ngươi chỉ cần quản việc ăn uống của ta là được, lượng lương thực ta ăn có chút lớn!"

Đại hán thô kệch một ngụm đồng ý, rốt cục hắn cũng tìm được việc có thể cung cấp lương thực, vì tiết kiệm tiền, dọc theo đường đi hắn đều ngủ màn trời chiếu đất, cũng chưa từng được ăn no.

Tiểu Ngũ thấy hai người rốt cục đàm phán xong, có mấy lời hiện tại muốn hỏi cũng không tiện, chỉ có thể nhịn xuống gác tạm câu chuyện qua một bên.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta còn phải đi mua ít hàng hóa, lát nữa chúng ta gặp nhau ở cửa phường giao dịch, trên đường trở về ta mang ngươi một đoạn đường."

Tiểu Ngũ đã được thăng làm phó quản sự, nên quyết định giúp đỡ Tử Ngọc một tay, dù sao bọn họ cũng phải chở đồ vật trở về, không ngại tiện thể mang theo một hai người.

“Đa tạ Tiểu Ngũ ca, không gặp không về!" Tử Ngọc đáp ứng.

Ở trong mắt người khác, nàng thân mang theo một đống trân bảo, đoạn đường này khẳng định sẽ không yên ổn, đã lâu không hoạt động nên máu trong người có chút sôi trào, gặp chuyện thì có sao chứ!



Tử Ngọc khiêng túi, đi dạo bên trong phường giao dịch, gặp phải thứ gì hiếm lạ sẽ vung tay mua.



Hàng thủ công mỹ nghệ làm bằng thủy tinh, quả cầu pha lê, pho mát, cà phê, bột ca cao, dao găm sắc bén với đá quý.

Nhung dày, vải denim chắc chắn có thể chịu mài mòn, những thứ này ở trong mắt Tử Ngọc mặc dù bình thường, nhưng có thể thấy sự phát triển công nghiệp ở phía bên kia của đại dương đã vượt xa thời đại này.

Đi dạo xong phường giao dịch, trên xe đẩy của Tử Ngọc chất đầy hàng, nàng bán bảo thạch đổi về được 4700 lượng ngân phiếu, giờ còn dư lại 1700 lượng.

Trong đó, vải vóc dày chiếm một nửa vị trí, giá cả cũng không rẻ, dù sao đối với Tử Ngọc mà nói, thật sự có rất nhiều công dụng.



Cửa phường giao dịch đỗ đầy xe chở hàng, xe la của Tử Ngọc cũng bị chất đầy.

Trong đó có một ít vật phẩm dễ vỡ trên xe, liền bị Tử Ngọc đưa vào không gian, chất ở bên trên xe la đều là một ít vật nhẹ.

Vải vóc cũng chỉ có mấy cuộn đặt ở bên ngoài trang trí, dù sao quá nặng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của chiếc xe la.

Để đảm bảo đường đi thuận tiện, Tử Ngọc giấu một con dao lớn, một cây súng ở đáy thùng xe.

Bởi vì hàng hóa quá nhiều, bên trong xe chỉ để lại một chỗ cho Tiểu Lạc, nàng cùng đại hán thô kệch đứng hai bên một trái, một phải trông coi xe la.

"Tiểu Lạc, đệ nên ăn ít một chút, càng ngày càng nặng!" Tử Ngọc xoa bả vai đau nhức, phàn nàn nói.

"Ca ca, Tiểu Lạc cho xoa xoa cho ngươi!"

"Ở yên trong xe đừng lộn xộn, cẩn thận hàng hóa đập vào người đệ."



Tử Ngọc chọc chọc tiểu hài nhi đang lấy lòng nàng, tiểu hài tử ôm tay nàng không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên tay, giống như chú chó con.

"Hô~" Tử Ngọc thở ra một hơi thật dài, cảm thấy bả vai dường như cũng không khó chịu đến như vậy.

Nàng móc ra năm lượng bạc, ném cho đại hán thô kệch nói.

"Đại thúc, ngươi mua về chút đồ ăn, mua hết tiền!"

Tử Ngọc nhìn thoáng qua vóc dáng cao lớn như tháp sắt của đại thúc thô kệch, ở thời đại này nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy người cao như vậy, lẫn vào bên trong đám người phương nam lại càng nổi bật.

"Được!"

Đại hán thô kệch vui vẻ đồng ý, buổi sáng hắn chỉ ăn hai cái bánh bao, bạc vụn ở trên người căn bản không dám dùng nhiều.

Nếu không đã không thể chống đỡ được cho đến khi bán được viên bảo thạch.

Tử Ngọc nhìn đại hán thô kệch mua về hai túi bánh bao lớn, một túi thịt kho nhỏ, không nói nên lời nhìn trời, thở dài một tiếng.

"Đưa ta bốn cái bánh bao là được rồi, còn lại ngươi ăn đi."

Ăn qua mấy ngày đại tiệc hải sản, lại nhìn bánh bao, nàng cùng Tiểu Lạc làm sao ăn được, Tử Ngọc đành phải giả bộ tìm đồ vật ở trên xe la.

Lấy ra hai túi nước đầy, ném một cái cho đại hán thô kệch, ngồi ở trên xe gặm bánh bao uống nước đỡ đói.