Chương 27: Thu Nước Bùn 2

Tử Ngọc giao việc thu mua nước bùn cho lão thôn trưởng, cũng để lại cả bốn giỏ đồng xu nàng mang đến, sau đó đánh xe rời khỏi thôn, nhưng không trở về thành.

Nàng đi lên thượng nguồn, từ mấy ngày trước nàng đã chọn sẵn nơi để tối đến đi lấy nước sông.

Cánh đồng trong không gian biến thành đất cằn vẫn là do thiếu nước, đây cũng là lý do thứ hai nàng đi ra ngoài.

Tử Ngọc chậm rãi lái xe la trên đường, biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Nàng mặc một bộ y phục ngắn màu đen, trốn ở một chỗ trũng bên bờ sông, bị gió sông thổi lạnh run lẩy bẩy.

Để làm sạch dòng sông, nước ở thượng nguồn bị chặn lại, mực nước cũng vì thế mà tăng cao, tiện cho Tử Ngọc làm việc.

Tử Ngọc vừa thoáng suy nghĩ, trong tay đã xuất hiện một kiện áo choàng bông màu đen có mũ trùm đầu, dưới mông xuất hiện một chiếc ghế vuông nhỏ.

Người đến trộm nước, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một tay thò xuống dòng sông lạnh lẽo, một tay cầm bánh bao ấm áp mà gặm.

Lúc trưa chỉ ăn một chén mì chay mà lão thôn trưởng đưa tới, Tử Ngọc đã sớm đói đến bụng kêu ùng ục.



Trong bóng tối, bởi vì lực hút, một vòng xoáy nho nhỏ chậm rãi hình thành trên mặt sông, dòng nước sùng sục thông qua bàn tay kỳ diệu kia chảy vào một bãi đất cằn.

Đồng ruộng đang khát khô vui mừng mà nuốt ừng ực, phát ra tiếng bọt nước đầy sảng khoái.



Cùng với dòng nước còn có cá, tôm, cua, con lớn con nhỏ chảy xuống, những sinh mệnh mới này như bị một cỗ lực lượng khống chế, bị một dòng suối nhỏ tách ra khỏi dòng chính cuốn theo, chảy về phía hồ cá khô cạn…

Lượng nước để tưới cho 500 mẫu đất cằn, so với một con sông dồi dào mà nói, chẳng bõ vào đâu.

Cho dù là như vậy, Tử Ngọc cũng mất cả nửa đêm mới hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.

Cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề lớn, toàn thân nàng lạnh cóng, dùng tư thế quái dị rời khỏi bờ sông.

Ai bảo nàng ngồi cùng một tư thế thời gian quá dài, chân đã tê rần, Tử Ngọc thề không bao giờ đứng ở bờ sông nữa, bên tai là tiếng khóc thê lương của gió thổi qua.

Nếu là người khác ngồi ở bờ sông suốt nửa đêm, đã sợ tới mức ngã xuống sông.

Tử Ngọc dùng mồi lửa để chiếu sáng, rốt cục mò được trở về đại lộ, chung quanh yên tĩnh đến nỗi ngay cả bóng ma cũng không có, mùa đông giá rét lại càng yên tĩnh đến nỗi không có lấy một tiếng côn trùng kêu.

"Quỷ… a… a…"

Thanh âm kéo dài khϊếp người, phiêu đãng trong đêm tối, ánh sáng từ mồi lửa lúc sáng lúc tối, giống ma trơi đang bay múa.



“Lộc cộc…”

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến, người đang chơi đùa bỗng nhiên biến mất khỏi đường lớn.

Tử Ngọc vừa mới đùa dai xong, dựng lò lửa nhỏ cùng lò nướng than ở trước biệt thự trong không gian, nấu lại nồi canh thịt dê chín để sẵn ở đó, trên vỉ nướng bằng than đồng là thịt dê nướng xì xèo đang chảy mỡ.



Nàng gặm một xiên thịt dê, lại gặm một miếng thịt dê nướng, còn không quên nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

"Công tử, phía trước có cổ quái, có lẽ là có mai phục, để thuộc hạ đi trước!"

Giọng nam khàn khàn vang lên, giống như là khát lâu không uống nước tạo thành.

“Không cần, là người hay quỷ, chém một đao là biết." Đây là giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng, có vẻ hơi vội vàng.

Tử Ngọc nghe thấy thế, đùa giỡn ném ra một khối xương dê vẫn còn thịt.

“Sặc… Lang… Bang!”

Nam nhân có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quơ đao bổ trúng xương dê, ngửi thấy mùi đặc trưng của thịt dê, bụng liền phát ra tiếng than phiền.

"Tạ tiền bối giơ cao đánh khẽ, ngày khác có duyên nhất định hậu tạ!"

Tiếng vó ngựa chỉnh tề dồn dập rời đi, Tử Ngọc nghe được bĩu môi, đám người này nói chuyện đều không đáng tin như vậy.

Lại còn ngày khác có duyên hậu tạ, thật sự là miệng nam nhân, chỉ biết gạt người!

Tử Ngọc ở trong không gian ăn uống no đủ xong, bất đắc dĩ đi nấu một nồi nước nóng lớn để tắm cho hết mùi, thay một bộ trường bào màu sáng bằng tơ tằm.

Tiến vào buồng xe ngựa xa hoa tạm thời được dùng như giường, nàng duỗi tay chân, thả mái tóc đen chưa khô ra ngoài xe.