Gió bắc gào thét lẫn với các hạt tuyết và những tiếng phần phật của những tấm bạt.
Sau khi Tử Ngọc lên xe, ôm Tiểu Lạc ngủ say biến mất ở trong xe, gần đến cuối giờ Dần mới trở về trong xe.
…
Trời vẫn chưa sáng hẳn, đoàn người lại chuẩn bị bắt đầu xuất phát một lần nữa, trên đường vừa rét lại vừa buồn tẻ, sau khi bình an vô sự tới được thành Hợp Cốc đã là mười ngày sau.
Thương đội muốn dừng lại ở đây hai ngày mua sắm đặc sản để buôn bán trên đường đi, Tử Ngọc cũng muốn bổ sung chút vật tư.
Dưới đề nghị của Tiểu Ngũ, Tử Ngọc bỏ ra một lượng bạc mua một tấm, đã mua ba mươi tấm da dê con ở địa phương này.
Một cuộn lớn được gói lại, Tử Ngọc mạnh mẽ khiêng chúng lên vai, khiến Tiểu Ngũ nhìn thấy cũng phải gật đầu.
Giá thịt dê ở địa phương này rẻ hơn thịt heo, mà dạo này trời cũng lạnh hơn nên Tử Ngọc thích ăn thịt dê, đã mua hai con rồi gϊếŧ thịt trước mặt Tiểu Ngũ.
Nàng thích nhất là dạ dày của dê nên tất nhiên sẽ không bỏ đi, nhưng chúng lại bị lão bản ở đây coi là vật dơ bẩn nên đã tặng không một chậu lớn.
Tử Ngọc nhìn một chậu lớn dạ dày dê chưa được rửa, trong nháy mắt chợt cảm thấy đau đầu, món này ăn ngon nhưng làm sạch lại không dễ tý nào!
"Ha ha ha, mấy thứ này đều là cho chó ăn, ai sẽ ăn nó chứ!"
"Tiểu Ngũ ca, đến lúc đó ngươi tốt nhất đừng ăn!" Tử Ngọc nhẹ nhàng nói một câu, khiến cho Tiểu Ngũ lập tức ngậm miệng lại.
"Tiểu huynh đệ, ca ca chỉ nói đùa thôi!"
Đi cùng nhau mười ngày, mấy nam nhân trong thương đội ai cũng bội phục Tử Ngọc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều thứ, so với mấy người thương nhân như bọn họ còn biết nhiều hơn.
…
"Thịt cùng bao tử dê giao cho ngươi, đưa đến khách điếm nhờ hai phụ nhân làm sạch hộ, buổi tối sẽ có canh bao tử dê."
Tiểu Ngũ có chút run rẩy, nhưng cũng không dám mở miệng cự tuyệt, trời lạnh như này mà có một nồi canh thịt dê thì chắc chắn sẽ rất ấm áp.
Hắn biết rõ muốn có thể ăn đồ do tiểu huynh đệ tự tay làm, không phải ai cũng có diễm phúc ấy.
Tử Ngọc thuê một chiếc xe lừa, sau khi nhìn Tiểu Ngũ mang theo đồ rời đi liền dắt Tử Lạc trở về quán thịt dê thấp giọng nói.
"Lão bản, sáng mai ta muốn một trăm con dê đã được gϊếŧ sạch sẽ, còn có bao tử dê đều phải được rửa sạch sẽ."
"Ngươi nói bao nhiêu?"
Chủ quán thịt dê không tin vào lỗ tai của mình, móc móc tai rồi lại nhìn bầu trời âm u một chút, đã sớm không thấy mặt trời nữa rồi.
"100 con, đầu giờ Mão giao dịch ở đây, có thể làm được không?"
"Thành giao, đặt cọc 10 lượng trước."
“5 lượng.”
Sau khi Tử Ngọc lấy ra 5 lượng bạc thì nhận được một tờ biên lai do chủ quán thịt dê viết, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo kia nếu không phải người có nhãn lực tốt thì còn lâu mới đọc nổi.
Bởi vì muốn nhờ người rửa sạch bao tử dê cho nên Tử Ngọc cũng không có ép giá thịt dê, trong mắt nàng 15 văn tiền một cân thịt đã là rất rẻ rồi.
Lại dạo thêm một vòng, không tìm được thịt bò muốn mua, Tử Ngọc liền biết rõ địa vị vô cùng quan trọng của trâu cày trong triều đại này, nên chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối.
…
Trở về khách điếm đã thấy bao tử dê còn chưa được rửa sạch, Tử Ngọc lại chỉ đạo phụ nhân rửa sạch sẽ thêm một lần nữa rồi mới hài lòng.
Phụ nhân mặc một thân quần áo vá, áo bông mỏng manh được may lại căn bản không ngăn được cái giá rét, hai tay thì lạnh đến đỏ bừng.
Thắt lưng run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi nắm vạt áo, cúi đầu nhìn Tử Ngọc.
Leng keng!
Hai mươi đồng xu và chút bạc vụn rơi vào vạt áo phụ nhân.
“Làm nhanh đi! "Tử Ngọc nói.
“Tạ công tử!" Phụ nhân nhanh chóng giấu bạc vụn vào ống tay áo, cầm đồng xu nói lời cảm ơn.
…
Đêm đó, phòng bếp khách điếm tản ra một mùi hương thịt dê vô cùng thơm, khiến ai ngửi thấy cũng phải có chút động tay.
Bùi béo mà không hôi, cho vào miệng liền có vị thơm, phối hợp với nước chấm đặc chế, một chậu lớn trên bàn căn bản vẫn cướp không đủ.
Nước canh màu trắng sữa sôi trên than lửa, bỏ thêm củ cải, cải trắng cũng biến thành một loại mỹ vị hiếm có.
"Tiểu huynh đệ, tay nghề này của ngươi mà không mở tửu lâu thì thật đáng tiếc!"