Chương 4: Đây là sính lễ

"Cầu hôn?" Hai chữ này đương nhiên làm cho ba người của Triệu gia trở nên bối rối.

Triệu Tiểu Tiên mở to hai mắt. "Với ai?"

Doãn Tân buồn cười nói. "Cô nói thử xem?"

Triệu Tiểu Tiên ngoài ý muốn không có lập tức trả lời, mà là kinh ngạc một lúc, suy nghĩ xem có phải Doãn Tân lén lút quan hệ với Triệu Hiểu Du hay không.

Triệu Hiểu Du là chị gái cùng cha khác mẹ với Triệu Tiểu Tiên, là con gái của Triệu Đông Tuyền cùng vợ trước, chỉ tiếc người vợ trước thân thể luôn không tốt, khi Triệu Hiểu Du mới hai tuổi liền bị bệnh mà qua đời.

Cho nên mẹ của Triệu Tiểu Tiên sau khi được gả vào đây liền trực tiếp lên chức mẹ kế, hơn nữa Triệu Hiểu Du trời sinh tính cách cổ quái, trí nhớ lại quá tốt, cho nên đã trôi qua nhiều năm như vậy vẫn luôn không cùng hai mẹ con Triệu Tiểu Tiên chung sống hòa hợp.

"Cô thích Triệu Hiểu Du?"

Thời điểm Triệu Tiểu Tiên hỏi ra vấn đề này, Doãn Tân trực tiếp đem nước trà trong miệng phun ra ngoài.

Tôn Ngang vội vàng đưa khăn tay cho Doãn Tân, Doãn tổng sau khi lau xong mới ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói. "Tôi không thân với cô ta."

Triệu Tiểu Tiên: "Vậy còn có thể là ai?"

Vừa mới hỏi xong, mẫu thân đại nhân Lý Duẫn Lam sau khi hiểu ra mọi chuyện lại đột ngột kéo nàng một cái, vẻ mặt đầy nghiêm trọng. "Đừng hỏi."

"...?" Vì sao không thể hỏi?

Doãn Tân giơ tay lên, ý chỉ tất cả mọi người đang ở đây. "Cô cảm thấy, ở đây người cùng tuổi tương xứng với tôi, còn có người thứ hai sao?"

Triệu Tiểu Tiên chính xác là nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Tôn Ngang đang đứng ở phía sau Doãn Tân.

Doãn Tân:...

Không nhịn được muốn kêu Triệu Tiểu Tiên một tiếng đồ ngốc.

Cũng may đầu óc của Triệu Tiểu Tiên cũng không có quá ngốc, biết Doãn Tân nếu muốn cầu hôn cùng Tôn Ngang cũng không cần thiết phải đến Triệu gia.

Cho nên trong đầu lại quay cuồng một vòng, cuối cùng mới xác định được đối phương muốn cầu hôn người nào, giống như... tựa hồ... khả năng... Là chính mình.

"Cô ra cửa có phải quên uống thuốc!" Triệu Tiểu Tiên lập tức thẹn quá hóa giận.Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 4: Đây là sính lễDoãn Tân còn nghiêm túc đáp: "Không phải bệnh nguy kịch, tôi không cần phải uống thuốc."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Doãn Tân thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa nhìn về phía gia chủ của Triệu gia, sau đó từ trên sôpha đứng dậy, đột ngột thay đổi thành một bộ dáng trịnh trọng.

Triệu lão gia bị hành động này của Doãn Tân làm cho có chút ngỡ ngàng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn một chút gương mặt nhỏ xinh đẹp kia của Doãn Tân, chờ đợi đối phương thẳng thắn đem lời nói ra.

"Tôi không có nói giỡn, hôm nay tôi đến đây chính xác là để cầu hôn." Doãn Tân nói. "Triệu bá bá, con muốn cưới con gái của chú, Triệu Tiểu Tiên. Năm tỷ này là sính lễ của con."

Ngay sau đó ba người của Triệu gia giống như bị bom nổ tung, đồng thời hóa đá tại chỗ.

Người đầu tiên tỉnh lại chính là đương sự Triểu Tiểu Tiên. "Doãn Tân cô không nên quá đáng như vậy! Tôi nhắc nhở cô, hiện tại cô đang ở nhà của tôi! Nếu như cô dám làm nhục tôi như vậy, cô có nghĩ đến hậu quả hay không, lão tử sẽ khiến cô không thể bước ra được cánh cửa kia, cô có tin hay không!"

Không đi giày cao gót Triệu Tiểu Tiên rõ ràng so với Doãn Tân thấp hơn nửa cái đầu, nói câu tàn nhẫn mà còn phải nhón chân lên mới tạo được khí thế hùng hồn.

Nhưng tiểu nha đầu này càng giương nanh múa vuốt, Doãn Tân càng cảm thấy đáng yêu đến nỗi trái tim đều tan chảy. Thật vất vả mới duy trì được vẻ bình tĩnh ở trên mặt, cô không có chút nào bị uy hϊếp mà trả lời. "Cầu mà không được."

Triệu Tiểu Tiên: ?!

"Cô! Cô... Cô cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô!!" Triệu tiểu thư tức giận giậm giậm chân.

Hai vị lão nhân Triệu gia: Đây rốt cục là đang xảy ra chuyện gì? Dứt khoát là không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết!

Triệu Đông Tuyền tốt xấu gì cũng là lão tiền bối lăn lộn trên thương trường nhiều năm, một lúc sau khi phân tích tất cả mọi chuyện liền nhìn thấy một chút manh mối.

Cố tình sính lễ là năm tỷ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Xem ra Doãn Tân ở buổi đấu giá cố ý nâng giá lên, chính là đợi chuyện này.

Xem ra nữ nhi ngốc nhà mình, chính xác là bị người ta tính kế.

Chỉ là, ý đồ của Doãn Tân là gì?

Triệu lão gia tử có điểm nghĩ không thông, tuổi tác thì tương đương với Tiểu Tiên, không cần phải sốt ruột. Điều kiện lại vô cùng tốt, chỉ cần là cô ta muốn thì tùy tiện tìm dạng đối tượng nào cũng có thể.

Chẳng lẽ hai đứa nha đầu này đấu đá nhiều năm như vậy, cuối cùng kết thâm thù? Cho nên cố ý dùng loại phương pháp không bình thường này, thực tế là để trà thù?

"Đủ rồi, đừng làm ồn nữa!" Triệu Đông Tuyền lên tiếng ngắt lời, nhìn về phía Doãn Tân. "Doãn tổng, cô cũng thấy rồi, con gái của tôi không thích cô, cho nên vẫn là mời cô trở về đi."

Dù cho hiện tại quả thật Triệu gia đang thiếu mấy tỷ này, nhưng chuyện tồi tệ này rốt cục cũng là do Doãn Tân khơi mào trước. Cho nên đầu tiên là không có khả năng thỏa hiệp với kẻ ác này, thứ hai là càng không có khả năng đem hạnh phúc của con gái bảo bối ra làm trò đùa.

Doãn Tân tuy rằng sáng sớm đã tính toán trước sẽ bị cự tuyệt, nhưng khi chân chính nghe được nhạc phụ đại nhân tương lai nói như vậy, trong nội tâm vẫn là mạnh mẽ hụt hẫng một chút.

Nhưng mà Doãn Tân cũng không tính dễ dàng từ bỏ như vậy, chỉ là ngay khi cô chuẩn bị đưa ra thêm nhiều căn cứ và luận điểm thì Triệu Đông Tuyền nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó vẻ mặt trầm trọng, vội vàng cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài.

"Tình huống gì vậy?" Triệu Tiểu Tiên không rõ nói, tiếp đó nàng gọi Chu Tịnh. "Em mau mau đến công ty xem thử, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Thời điểm Triệu Đông Tuyền rời đi cũng không nói một lời, chính là thoạt nhìn đặc biệt sốt ruột và hoảng hốt, ngay cả đối với "vị khách" đang ngồi trong phòng khách cũng không thèm nói thêm một câu nào.

Doãn Tân cũng suy tư nhìn theo bóng dáng của Triệu lão gia trong chốc lát, sau đó mới yên lặng đưa mắt nhìn Tôn Ngang.

Người như Triệu Đông Tuyền có phản ứng như thế này, khẳng định không phải là chuyện nhỏ.

Nhưng mặc kệ là chuyện gì, trước mắt Doãn Tân đã bị Triểu Tiểu Tiên nửa đẩy nửa đuổi thẳng một đường ra đến ngoài cửa.

"Tạm biệt không tiễn."

"Đợi một chút đã!" Doãn Tân chống cửa, sức lực của mình so với tiểu công chúa Triệu gia lớn hơn không ít, dễ như trở bàn tay đem bản thân chắn ngay ở cửa. "Cô có thể suy nghĩ lại một chút..."

"Cô cảm thấy lão tử chỉ đáng giá năm tỷ thôi hay sao?!"

"Ách..."

Triệu Tiểu Tiên không đóng cửa lại được, đôi tay đơn giản chỉ là chống bên hông cùng lý luận với Doãn Tân. "Nói thật đi, rốt cuộc cô có ý đồ gì?"

"Cưới cô." Như thế này còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

"A!" Triệu Tiểu Tiên cười lạnh một tiếng. "Sau đó thì sao?"

Doãn Tân ngẩn người. "Sau đó?"

"Sau đó càng dễ dàng cho cô khi dễ tôi có phải hay không?" Triệu Tiểu Tiên trừng to hai mắt. "Đừng tưởng bở!"

"...?"

"Tôi nói cho cô biết, cái thủ đoạn này của cô một chút cũng không cao minh! Chỉ có năm tỷ thôi mà, nhà tôi còn không đến mức không có!"

Doãn Tân:...

Cô thừa nhận bản thân mình có dùng chút thủ đoạn, chỉ là, ai nói mình muốn cưới Triệu Tiểu Tiên chỉ là vì muốn khi dễ nàng?

Đương nhiên cũng không thể phủ nhận khả năng là có một chút muốn khi dễ ở bên trong, nhưng phần lớn nguyên nhân là bởi vì thích có được không?

"Tôi? Vì muốn khi dễ cô? Cho nên mới muốn cưới cô?" Doãn Tân nói.

"Nếu không thì sao?" Triệu Tiểu Tiên tức giận kêu gào nói, kêu gào xong còn không quên tận tình khuyên bảo. "Tôi nói cô nha, Doãn tổng, cô có biết hôn nhân là một chuyện vô cùng nghiêm túc hay không!"

"Tôi biết chứ." Đương nhiên biết!

"Cô biết cái rắm!"

Doãn Tân: "&*%¥......"

Triệu Tiểu Tiên: "Cái loại người giống như cô, ngay cả tình cảm cùng hôn nhân đều là tính kế hại người, cô biết cái gì gọi là "thích", cái gì gọi là "yêu" sao?!"

Doãn Tân: "Tôi..."

Triệu Tiểu Tiên: "Lão tử xem thường nhất chính là cái loại người này, hừ!"

"Phanh ——" một tiếng, cửa lớn ở trước mặt Doãn Tân đóng lại, nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt lui về phía sau một bước, không chừng lúc này cái mũi đã bị đập trúng.

Doãn Tân hé miệng, bộ dạng muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời. Cô không thể tin được quay đầu lại nhìn thoáng qua thư ký của mình, rốt cuộc vẫn là nhịn không được nghi ngờ hỏi. "Không phải chứ, trên đời này tại sao lại có một người con gái đáng yêu như vậy?"

Thư ký Tôn: "..."

"Tôi không hiểu "thích", tôi không hiểu "yêu" ?" Doãn Tân chỉ vào mũi của mình. "Tôi không hiểu, chẳng lẽ cô ấy hiểu?"

Triệu Tiểu Tiên chỉ cần hiểu một chút, cô cũng không cần thiết phải hao tổn tâm huyết như vậy?

Thư ký Tôn cúi đầu, ban đầu cũng không dám nói chuyện. Anh đi theo Doãn Tân từ cửa lớn nhà Triệu gia xuống cầu thang, đi được vài bước nhìn thấy sếp lớn nhà mình thoạt nhìn không có vẻ gì nóng nảy, mới nhỏ giọng thăm dò hỏi: "Tổng giám đốc, chị có nghĩ đến hay không..."

"Nghĩ đến cái gì?"

"Ách... Dùng một chút biện pháp tương đối ôn hòa... theo đuổi Triệu tiểu thư."

Doãn Tân đột ngột ngừng bước chân, nghiêng mắt liếc nhìn Tôn Ngang một cái, cực kỳ tức giận nở nụ cười: "Cậu nghĩ rằng tôi không có?"

Ngược lại cũng không trách được thư ký Tôn không biết rõ mọi chuyện, rốt cục sau khi Doãn Tân vào công ty được một năm, Tôn Ngang mới bắt đầu đi theo cô.

Nhưng mà cho dù hiện tại Doãn Tân có cùng người khác nói, kỳ thật ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đã xem trọng nha đầu này, chắc chắn sẽ không có ai tin.

Nên nói như thế nào đây, cô gái Triệu Tiểu Tiên này nhìn thoáng qua thì thấy đây là một người trông có vẻ lanh lợi, kỳ thật EQ hoàn toàn là một con số âm.

Doãn Tân bởi vì vẫn luôn không theo kịp não bộ của Triệu Tiểu Tiên nên mới cùng cô ấy không hợp nhau, cho nên sau vô số lần thất bại mới đưa ra một cái quyết định —— trước tiên đem chỉ số thông minh của bản thân kéo thấp xuống một chút, sau đó đi tìm hiểu cũng như thích ứng với tư duy của Triệu Tiểu Tiên, như vậy thời điểm ra tay mới có thể tính toán chuẩn xác một chút.

Nhưng đáng tiếc cho dù làm thế nào cũng chỉ có như vậy, hình tượng của mình từ lâu đã là một kẻ xấu ở trong ấn tượng của Triệu Tiểu Tiên. Cho nên mặc kệ sau này có làm bất cứ việc gì, đối phương cũng sẽ không cảm thấy mình cải tà quy chính.

Thư ký Tôn không dám lại đυ.ng vào Doãn Tân, đúng lúc này điện thoại di động ở trong túi vang lên hai tiếng, liền lấy ra nhìn thoáng qua. "Tổng giám đốc, đã điều tra được rồi."

Nghe vậy biểu tình của Doãn Tân ngay lập tức nghiêm túc trở lại. "Xảy ra chuyện gì?"

"Tài chính của Triệu thị liên tục xảy ra vấn đề, chủ tịch Triệu vội vàng đến công ty chính là để giải quyết chuyện này."

Doãn Tân: "Nghiêm trọng không?"

"Hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng đoán chừng không phải là chuyện nhỏ."

Công ty của Triệu gia vẫn luôn phát triển rất ổn định, lại cố tình ở ngay thời điểm mấu chốt này xảy ra chuyện, quả thật Doãn Tân không biết bản thân nên vui vẻ hay là lo lắng.

Vui vẻ chính là tài chính của Triệu gia càng không đủ, thì khả năng Triệu Tiểu Tiên đáp ứng mình sẽ càng cao. Nhưng đồng thời, hiềm nghi về mình cũng sẽ rất lớn, giống như mọi chuyện xảy ra là do mình sắp đặt.

Quả nhiên, trải qua mấy ngày liên tục quan sát, tình hình của Triệu thị trước sau vẫn không có chuyển biến tốt hơn, lúc này Triệu Tiểu Tiên chủ động tìm đến cửa nhà Doãn gia.

Thời điểm Doãn Tân mở cửa, tiểu công chúa ở trước mặt hồng hồng con mắt, một bộ dạng vừa mới khóc không bao lâu, vừa ủy khuất vừa oán giận trừng mắt với cô.

Doãn Tân vẻ mặt vô tội để cho Triệu Tiểu Tiên trừng mắt, ngay sau đó thoáng một cái, vững vàng ăn một cái tát.

--------------------------

Ngày 10-05-2020

P/S: Nếu các bạn thích truyện này thì nhấn nút bình chọn để mình động lực edit tiếp nhé. 🤗

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. 😁