Chương 32: Doãn Tân cô là cái móng heo lớn! (*)

(*)Từ ngữ mạng: dùng để chỉ những người không có gì tốt.

"Cô đứng lại đó cho tôi!" Doãn Tân chặn đường lại rồi nói: "Tôi sẽ sắp xếp một người đóng giả làm người yêu của cô có được chưa?"

Du Lý giống như là đang suy xét một chút. "Không thể xấu hơn cô."

Doãn Tân: "...Cái yêu cầu này của cô cũng hơi cao một chút." Bấm ngón tay tính toán, nhân viên của cô có không ít người, nhưng mà đẹp giống như mình thì quả thật là không có. "Nam có được không?"

Du Lý: "Tôi vẫn là đi tìm phu nhân."

Doãn Tân: "...Cô quay lại đây!!"

Triệu Tiểu Tiên còn không biết bản thân mình đã bỏ lỡ cái gì, nàng vô cùng sảng khoái mà ngủ đến hơn giữa trưa mới thức dậy, tiếp đó chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là lấy ra cái que thử thai mà nàng đã chuẩn bị rất lâu từ trong ngăn kéo tủ ở trong phòng.

"Phốc..." Chu Tịnh đại khái là có một khoảng thời gian không có vui vẻ như vậy. "Ha ha ha ha..."

Triệu Tiểu Tiên vốn là chia sẻ tin tức xấu, cầu được an ủi, không ngờ đối phương chẳng những không có đồng cảm với nàng, thậm chí rất không có đạo đức mà cười liên tục không ngừng.

"Có thể dừng lại được hay chưa? Có cái gì mà buồn cười?"

Chu Tịnh giơ tay lau nước mắt. "Tiểu thư à." Cô thật vất vả mới có thể nói xong một câu hoàn chỉnh: "Chị không phải sẽ còn mang cái loại tư tưởng chỉ cần ở mức độ nắm tay là sẽ mang thai đó chứ?"

"Đương nhiên không phải!" Triệu Tiểu Tiên không phục nói: "Đương nhiên chị biết là muốn sinh được em bé thì phải làm những chuyện kí©h thí©ɧ gì gì đó, hơn nữa vấn đề mấu chốt hiện tại chính là, tụi chị đã làm những chuyện kí©h thí©ɧ gì gì đó rồi nha!"

Vậy tại sao cái que thử thai kia lại không có phản ứng chứ?

"Không có nhanh như vậy đâu." Chu Tịnh bất đắc dĩ nói: "Chị cho rằng là gà mái đẻ trứng sao?"

Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Nói cái gì vậy!"

"Được được được, là em dùng từ so sánh không thích hợp." Chu Tịnh nói: "Em chính là muốn nói, nếu chị dùng que thử thai, thì ít nhất cũng phải hơn nửa tháng sau mới có thể biết kết quả."

"Lâu như vậy?"

"Ân hừ." Chu Tịnh nói: "Hơn nữa, bạn bè của em có không ít người kết hôn rồi sinh em bé, thật đúng là không có ai gấp gáp giống như chị vậy."

"Chị đúng là gấp gáp a!" Triệu Tiểu Tiên cũng không có phủ nhận. "Em nói xem nửa tháng này, chị nên làm gì đây? Hay là chị có nên thử lại thêm vài lần nữa, để tăng xác suất một chút?"

Chu Tịnh nghẹn cười nói: "Chuyện này dù sao chị vẫn nên bàn bạc một chút với Doãn tổng thì tốt hơn." Quả thật cô có chút đồng cảm với Doãn Tân, công việc đã bận rộn như vậy mà còn bị Triệu Tiểu Tiên đánh bàn tính đủ thứ.

Nhưng mà cái bàn tính này của Triệu Tiểu Tiên cũng không có thành công, thứ nhất là do thời gian phát huy tác dụng của thuốc thụ thai cũng không được bao lâu, cũng chỉ có một ngày, mà trong thời gian ngắn lại không thể liên tục sử dụng, giống như là lời của Chu Tịnh nói, phải chờ đến hơn nửa tháng sau mới có thể tính toán tiến hành bước tiếp theo. Thứ hai là công ty của Doãn Tân giống như là bị biến động, đột nhiên liền bận rộn đến mức không nhìn thấy người, có mấy ngày như vậy, Triêu Tiểu Tiên ngủ mất rồi cũng không chờ được đối phương trở về.

Thời điểm Doãn Tân lại một lần nữa tăng ca đến đêm khuya, Triệu Tiểu Tiên ngồi ở trên giường phát ngốc, đột nhiên cảm thấy tại sao bản thân mình lại giống như một người vợ nhỏ ngồi ngóng trông phu quân về nhà như vậy?

Cái tên Doãn Tân này có phải là cố ý trốn nàng hay không?

Tuy rằng giữa hai người các nàng đã xảy ra cái chuyện xấu hổ như vậy, nhưng mà nàng còn không có cảm thấy gì, Doãn Tân chắc là không đến mức không phóng khoáng như vậy chứ?

Hơn nữa thời gian đã trôi qua ba bốn ngày sau, hình như ngoại trừ buổi tối ngày thứ hai thì hai người có gặp mặt nhau một chút, tiếp đó lại đủ các loại không biết nên làm sao, sau đó thì cũng chỉ có thời điểm mơ mơ màng màng mỗi buổi sáng, Triệu Tiểu Tiên mới có cảm giác là Doãn Tân tồn tại.

Người kia hình như đã xem rất nhiều phim thần tượng, mỗi lần đi làm đều phải ở trên trán nàng hôn một cái.

Triệu Tiểu Tiên bĩu môi, trên đầu cô nãi nãi có mật hay sao?!

Có bản lĩnh thì cô hôn môi a!

Hôn môi một cái, khẳng định nàng lập tức liền tỉnh táo.

Tỉnh táo thì có thể bắt lấy Doãn Tân chất vấn một chút, người phụ nữ này gần đây có phải là đang có mưu đồ bí mật gì không muốn để người khác biết hay không.

Nói một cách khác, rốt cục đã như ý nguyện chiếm được tiện nghi của nàng, cho nên liền không có chút băn khoăn kiêng dè gì mà bộc lộ ra bản tính tra nữ của cô ta, bắt đầu kế hoạch quyến rũ và dụ dỗ các tiểu cô nương khác.

Triệu Tiểu Tiên càng nghĩ càng cảm thấy ngột ngạt, cho dù nàng không có yêu thích cái tên quỷ chán ghét Doãn Tân kia, vậy cũng không thể cứ như vậy mà dung túng cho cái tên quỷ chán ghét kia làm chuyện có lỗi với nàng a.

Rốt cục là vẫn còn trong hôn nhân, không phải nói rõ là nàng không có sức hấp dẫn hay sao?

Tư tưởng của Triệu Tiểu Tiên đã bắt đầu xuất hiện sự lệch lạc, tất nhiên là đã quên mất lúc ban đầu bản thân mình là như thế nào xắn tay áo chuẩn bị khiến cho Doãn Tân nɠɵạı ŧìиɧ, sau đó thuận lợi suông sẻ thúc đẩy việc ly hôn.

Tức giận miên man suy nghĩ hết mấy tiếng đồng hồ, Triệu Tiểu Tiên thành công làm cho bản thân mình đói bụng.

Triệu Tiểu Tiên gãi gãi cái đầu mới khô có một nửa, bởi vì không có tâm trạng gì, ngày hôm nay sau khi tắm rửa xong liền lười thổi tóc.

Mười một giờ, Triệu Tiểu Tiên đứng dậy mặc thêm cái áo khoác, mang một đôi dép lê lông xù đi xuống dưới lầu.

Cũng vào lúc đó, Doãn Tân bước ra từ trong một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa biệt thự, Du Lý cũng thuận tiện bước ra từ phía bên kia của chiếc xe, trên tay cầm theo hai cái túi đồ, sau đó cũng đi theo sát Doãn Tân.

"Cô xác định cái này đẹp?" Du Lý ý chỉ đồ vật ở trong tay, hỏi.

"Cái vấn đề này cô đã hỏi tám trăm lần rồi." Doãn Tân bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn là thành thật trả lời một lần nữa: "Đẹp, vô cùng đẹp. Làm phiền cô có thể tín nhiệm tôi một chút hay không?"

Du Lý rũ rũ mắt xuống, tạm thời bảo lưu lại ý kiến bất đồng.

"Còn nữa, cái giọng điệu vừa rồi của cô tuyệt đối không được, quá cứng nhắc. Chẳng những cứng nhắc mà còn rất lạnh lùng, người khác không biết còn tưởng rằng hai chúng ta là kẻ thù." Doãn Tân nói.

Du Lý có chút bực bội nhìn Doãn Tân. "Vậy thì nên nói như thế nào?"

Doãn Tân hít sâu một hơi. "Phải ôn nhu, ôn nhu thêm một chút nữa. giọng nói nhẹ nhàng, tràn ngập tình yêu..." Cô vừa giải thích còn vừa tự mình thể hiện làm mẫu một cái: "Thân ái ~"

Du Lý: "..."

Doãn Tân: "Đã hiểu chưa, phải giống như vậy."

Du Lý: "Tôi muốn đem cái bộ dạng này của cô chụp hình lại, sau đó đưa cho nhân viên của cô xem."

Doãn Tân: "..."

Doãn tổng nghe vậy, sắc mặt có thể thấy được bằng mắt thường là đang giằng co, sau đó lắc lắc tay. "Chúng ta kết thúc, tuyệt giao đi."

Thời điểm Doãn Tân nhấc chân muốn bỏ đi, lúc này Du Lý dường như mới có chút thỏa hiệp đem người kéo lại.

"Được rồi." Du Lý cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng một chút, hơn nữa cố gắng nhớ lại cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của Doãn Tân, sau đó thử mở miệng: "Thân... thân ái...?"

Du Lý nói xong nhìn Doãn Tân, giống như là đang chờ đợi đánh giá, mãi cho đến khi đối phương hơi tán thành, gật đầu một cái. "Tốt hơn rồi, chính là biểu tình còn thiếu một chút, cần phải mỉm cười."

Du Lý lại làm thêm một lần nữa.

"Không được không được, cái nụ cười này của cô cũng quá giả tạo, giống như là khi chó sói giả làm bà ngoại."

Du Lý:...

Buổi tối ở biệt thự vẫn sẽ để đèn, chỉ là ánh sáng có hơi lờ mờ, nếu như nhìn không kỹ càng, có lẽ sẽ không cẩn thận mà bị va chạm vào đâu đó.

Mà Triệu Tiểu Tiên chính là điển hình cho cái loại không cẩn thận kia, bên trong không gian u ám, nếu không phải là kịp thời nắm lại tay vịn, có khả năng cực cao là nàng sẽ trực tiếp từ trên cầu thang mà lăn xuống.

Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu lại không phải bởi vì nàng không nhìn thấy rõ bậc thang, mà là bởi vì nghe được câu nói nào đó.

Cũng thật là trùng hợp, Doãn Tân sớm không trở về muộn không trở về, lại cố tình ở thời điểm nàng xuống lầu đi tìm đồ ăn thì trở về.

Bình thường thời điểm Doãn Tân trở về nhà, đại đa số tình huống là bên người chỉ đi theo có một mình Tôn Ngang, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy Tôn Ngang, chỉ có Du Lý.

Muốn nói Du Lý là vệ sĩ của Triệu Tiểu Tiên, thời điểm này lại xuất hiện ở chỗ này, bản thân liền có chút không thể nào hiểu nổi. Đặc biệt là trên cái khuôn mặt ngàn năm không thay đổi kia, vậy mà còn xuất hiện một nụ cười, sau đó còn dùng một loại giọng điệu bình thản mà dịu dàng, kêu một tiếng "Thân ái".

Triệu Tiểu Tiên:...?!

Nàng theo bản năng nhìn một vòng xung quanh Doãn Tân và Du Lý, cuối cùng mới xác định được ở đây không có người thứ ba, mà cái câu "Thân ái" kia ở trong miệng Du Lý cũng xác xác thật thật là kêu Doãn Tân.

Tránh ở phía sau cầu thang, Triệu Tiểu Tiên và đầu bên kia cách nhau một khoảng cách, bên trong bóng tối cũng không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Đây đại khái chắc cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho đối phương dám công khai như vậy.

Buồn cười!!

Doãn Tân thật đúng là có bí mật! Người này cũng không phải là ai khác, mà chính là cái khối băng Du Lý kia!

Thật đúng là biết chọn a!

Triệu Tiểu Tiên quả thật là tức giận đến mức nghiến răng.Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 32: Doãn Tân cô là cái móng heo lớn! (*)Lại nhìn thấy ở trong tay Du Lý đang xách theo một cái gì đó? Lén lúc tặng quà tình nhân sao?!

Nhưng mà hai người kia đại khái là thông cảm cho nàng còn chưa có tắt thở, cho nên đoạn đối thoại cũng không có kết thúc như vậy.

Vì để đáp lại tiếng kêu thân mật của Du Lý, Doãn Tân càng dịu dàng cưng chiều hướng Du Lý nhàn nhạt cười. "Ngày hôm nay đi chơi có vui không?"

Sau đó Du Lý làm ra vẻ thẹn thùng gật gật đầu. "Ân."

Triệu Tiểu Tiên:...

Doãn Tân không phải là đang bận đến chóng mặt hay sao!! Còn có thời gian đi ra ngoài chơi?? Hoặc là nói cùng người khác đi chơi!!

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn nổ tung.

Triệu Tiểu Tiên trong bất tri bất giác đã tưởng tượng bản thân mình thành một ngọn núi lửa, há miệng chẳng những là có thể phun được lửa, mà còn có thể phun ra được dung nham.

Triệu Tiểu Tiên khi nhìn thấy đối phương sắp đến gần thì không thể khống chế được bản thân mình, hai chân liền xông ra ngoài. "Hai người là đôi cẩu nữ nữ!!"

Ấp ủ một hồi lâu, kết quả cuối cùng bộc phát ra chỉ có một câu nói này, Triệu Tiểu Tiên vừa ấm ức vừa buồn bực, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Tân còn đang lờ mờ, thỉnh thoảng cũng chiếu cố một chút đến Du Lý ở bên cạnh cũng đang ngơ ngác.

Sau đó ba người mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi, tiểu công chúa tức điên xoay người lại chạy lên trên lầu.

Quá tức giận!

Quá khi dễ người!

Triệu Tiểu Tiên vừa chạy lên lầu, khóe miệng vừa kéo xuống phía dưới, đôi mắt to khô rát khó chịu, ngay sau đó một màu đỏ liền lan tràn, trong một khoảnh khắc có thể là có chút đồ vật gì đó sáng long lanh rơi xuống.

Doãn Tân:...

Du Lý:...

Thật đúng là người tính không bằng trời tính a!

Doãn Tân giơ tay lên, hung hăng vỗ một cái lên trán của mình, cô cảm thấy bài học kinh nghiệm mười mấy năm qua bản thân vẫn chưa lĩnh giáo đủ, biết rõ Triệu Tiểu Tiên đang ở nhà, còn đem hiện trường tập luyện dời vào trong nhà.

Du Lý nhìn thấy bóng dáng của Triệu Tiểu Tiên nhanh chóng biến mất, chớp chớp đôi mắt. "Có phải là cô ấy đang hiểu lầm hay không?"

"Cô nói thử xem!" Doãn Tân sụp đổ nói: "Ngược lại bây giờ là cô thiếu tôi một phần ân tình, nhớ cho kỹ."

Nói xong cũng vội vàng đuổi theo.

Triệu Tiểu Tiên chạy vào trong phòng, thuận tay đem cửa phòng khóa lại.

Nàng cảm thấy tuy rằng Doãn Tân kiêu ngạo như vậy, nhưng mà sau khi bị phát hiện chắc hẳn là vẫn phải làm một chút chuyện sĩ diện bên ngoài, làm bộ làm tịch lại đây dỗ nàng một chút.

Chính là bây giờ nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy, thậm chí là sau này cũng không muốn nhìn thấy nữa!

Nàng muốn rời khỏi nơi này! Nàng muốn dọn đi! Nàng muốn ly hôn!!

Tuy rằng ngày trước từng đấu đá nhiều năm như vậy, Triệu Tiểu Tiên đã hình thành thói quen bị Doãn Tân chọc tức đến nỗi đầu óc phình to, hỏa khí dâng trào, nhưng mà hình như chưa có một lần nào, ngoại trừ bên ngoài tức giận, còn sẽ xuất hiện một tia khổ sở.

Phủ nhận, nếu không vì cái gì sẽ muốn rơi nước mắt chứ?

Doãn Tân đuổi theo chậm mất một bước, kết quả là bị vợ của mình trực tiếp nhốt ở bên ngoài cửa.

"Cô nghe tôi giải thích a..." Doãn Tân phiền muộn nói, sau khi cô kéo tay nắm cửa hai lần nhưng cũng không có hiệu quả, buồn bực giống như là con kiến ở trong cái chảo nóng, ở tại chỗ đi qua đi lại.

"Tiểu tiên? Triệu Tiểu Tiên?"

Triệu Tiểu Tiên ngồi xổm ở bên cửa, đôi tay ôm đầu gối, cuộn tròn thành một đoàn.

Vương bát đản!

Nàng ở trong lòng đem Doãn Tân mắng hết lần này đến lần khác, làm bộ làm tịch, ngụy quân tử!!

Cho dù trong quan hệ hôn nhân của các nàng có chút đặc biệt, nhưng mà lúc này mới lãnh chứng bao lâu a? Làm dáng một chút cũng không nên nhanh như vậy mà làm ra cái loại chuyện này chứ!

Doãn Tân: "Thật sự không phải là giống như cô đã nhìn thấy, nghe thấy như vậy! Tôi cùng Du Lý là vô cùng trong sạch, chuyện gì cũng không có!"

Triệu Tiểu Tiên: Vô cùng trong sạch còn có thể kêu thân ái? Đi mà lừa con nít!

"Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe cô nói chuyện!" Triệu Tiểu Tiên xoa xoa đôi mắt, kêu gào nói: "Cô thích như thế nào thì cứ làm như thế đó, có quan hệ gì đến tôi? Lão tử lại không thích cô, lười quản!"

Doãn Tân thở dài một hơi. "Cô có thể bình tĩnh lại một chút hay không, trước tiên là mở cửa ra?"

"Không thể! Tôi nói là bây giờ tôi không muốn nghe cô nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy cô! Cô làm tôi cảm thấy, cảm thấy... đặc biệt ghê tởm!"

"Ai, ai! Cô nói lời này hơi nặng a, tôi lại không có làm gì..." Doãn Tân bất đắc dĩ vuốt mặt một chút, chuyện này nói ra vô cùng tổn thương mặt mũi. Đêm hôm khuya khoắt, chắc là những người khác cũng đã về phòng ngủ hết rồi, chủ yếu chính là Du Lý đã dặn dò qua, cố gắng hết mọi khả năng đừng để cho người khác biết.

Doãn Tân chỉ có thể đè thấp giọng nói, ở trên cửa thì thầm: "Tôi chỉ là giúp đỡ cô ấy một việc."

"Cô ngốc hay là tôi khờ, giúp đỡ cái gì mà lại như thế này?!" Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên hỏi ngược lại, hỏi xong mới cảm thấy không đúng, thật giống như là nàng đang ghen tuông mà cãi bướng cáu kỉnh.

Nhưng hỏi thì cũng đã hỏi, trong tiềm thức vẫn là không tự chủ được mong chờ Doãn Tân trả lời, thậm chí còn dựng lỗ tai lên, sợ bỏ qua mỗi chữ mà đối phương nói, làm cho bản thân mình tiếp nhận tin tức không đầy đủ.

Doãn Tân do dự một chút, thật ra việc này nói cho Triệu Tiểu Tiên cũng không có sao, chính là trước mắt bản thân mình đang bị chặn ở ngoài cửa, nói cái chuyện tương đối bảo thủ, luôn có một loại cảm giác bất an và khẩn trương.

Nhưng mà ngay khi Doãn Tân đang rối rắm không biết nên mở miệng như thế nào, đột nhiên ở phía sau xuất hiện thêm một bóng dáng.

Doãn Tân tự động quay đầu lại, liền nghe thấy Du Lý đứng ở phía sau trực tiếp mở miệng nói: "Cô ấy giúp đỡ giả làm bạn gái của tôi."

Doãn Tân:...

Triệu Tiểu Tiên:...?

Âm thanh này rõ ràng không phải của Doãn Tân, hình như là của Du Lý.

Triệu Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ, mặc dù vẫn không hiểu ra sao, nhưng mà cảm xúc ngược lại đã ổn định hơn rất nhiều. "Giả làm bạn gái của cô?"

Kết quả vừa hỏi xong trong nháy mắt bản thân lại thúc giục đề cao cảnh giác. "Không đúng! Hai người đừng có tưởng rằng kẻ xướng người họa như vậy thì có thể lừa gạt được tôi! Tôi rất thông minh!"

Doãn Tân: ...Cái này đúng thật là không thể nhìn ra được.

Du Lý: "Đám cưới bạn gái cũ của tôi, mời tôi và người yêu cùng nhau tham dự, tôi không có đối tượng, cho nên tạm thời tìm một người để giữ thể diện."

Doãn Tân: "..." Đây đúng là lời nói trịnh trọng hợp tình hợp lý.

Triệu Tiểu Tiên nhíu mày, nghĩ đến Du Lý ngày thường với đức hạnh kia, không thể nào sẽ nói dối người khác, càng đừng nói đến việc giống như thế này. Nếu không phải giờ phút này cô ấy nói như vậy, Triệu Tiểu Tiên còn tưởng rằng cả đời này Du Lý chưa từng nói qua chuyện yêu đương, thậm chí còn tính toán sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

"Cho nên cô tìm Doãn Tân?"

"Ân." Du Lý thản nhiên thừa nhận nói.

"Vì cái gì tìm cô ấy?"

"Lớn lên xinh đẹp." Du Lý lời nói đúng trọng tâm, nhưng dừng lại một chút rồi nói bổ sung: "Cũng nghĩ đến chuyện tìm cô, nhưng mà cô ấy không đồng ý."

"Ai, những chuyện không cần thiết thì không cần đặc biệt nói rõ." Doãn Tân đúng lúc nhỏ giọng nhắc nhở.

Triệu Tiểu Tiên trầm mặc một hồi, bên trong không khí toát ra một luồng hơi thở khiến người khác dao động.

Nàng liếʍ môi một chút. "Vậy, còn đồ trong tay cô thì sao? Không phải là cô ấy mua cho cô?"

Doãn Tân: "Cô ấy không có lễ phục chính thức để mặc khi tham dự buổi tiệc, tôi kêu Tôn Ngang dẫn cô ấy đi mua."

Triệu Tiểu Tiên: "Cô không đi?"

Doãn Tân: "Làm sao tôi có thể đi được? Tôi làm gì có thời gian??"

Triệu Tiểu Tiên lại do dự một lát, nhưng tay nhỏ đã đặt ở trên tay nắm cửa: "Thật sao?"

"Hoàn toàn chính xác a tiểu tổ tông." Doãn Tân khóc không ra nước mắt nói: "Hơn mười một giờ rồi, cô có thể thương xót mà mở cửa một chút được hay không?"

Qua hai phút sau, bên tai truyền đến âm thanh mở khóa khiến cho người khác vui mừng đến chảy nước mắt, Triệu Tiểu Tiên chậm chạp mở cửa, chừa ra có một khoảng hở nhỏ, cảnh giác lộ ra nửa gương mặt nhìn người ở bên ngoài cửa.

Nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên rốt cuộc tin tưởng, Du Lý vô cùng vui mừng gật gật đầu, sau đó hướng về phía Doãn Tân nói: "Trả hết."

Doãn Tân: "Cái gì?"

"Ân tình."

"..."

Triệu Tiểu Tiên:??

"Ân tình gì?"

Mắt thấy sứ mệnh đã hoàn thành, Du Lý xoay người đi ra ngoài, Triệu Tiểu Tiên phản ứng một chút, thuận tiện giống như là đột nhiên bừng tỉnh: "Quả nhiên là gạt tôi..."

Triệu Tiểu Tiên còn chưa nói dứt lời, Doãn Tân giống như là đã có dự đoán trước, ngay khi đối phương muốn một lần đóng cửa lại, nhanh như chớp cấp tốc xông vào trong phòng.

Sau khi thành công, Doãn Tân mới hung hăng thở ra một hơi, lúc này mới đứng ở vị trí an toàn quay đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên, tiếp tục kiên trì giải thích: "Thật sự không có lừa cô, thật sự đều là thật sự."

Ủy khuất ở trong mắt Triệu Tiểu Tiên còn không có giảm bớt, nhìn chằm chằm vào Doãn Tân. "Cái ân tình kia là như thế nào?"

Doãn Tân: "Đồng ý giúp Du Lý là bởi vì tôi thiếu cô ấy một ân tình, nhưng mà lại làm cho cô hiểu lầm, làm cho cô tức giận, ngược lại cô ấy liền thiếu tôi một ân tình, hiện tại cô ấy giúp tôi giải thích, cô cũng đã tiếp nhận rồi." Doãn Tân vỗ tay một cái. "Không ai nợ ai."

Triệu Tiểu Tiên nghe xong giống như là lọt vào trong sương mù, tạm thời tin vào những câu nói này, cuối cùng mới nhận ra được trọng điểm. "Vậy cô, thiếu nợ ân tình gì với cô ấy?"

Doãn Tân liếʍ khóe miệng một cái. "Thật ra cũng không có gì..."

"Không có gì là cái gì?"

"...Chính là, đồng ý đến đây làm vệ sĩ cho cô."

Thật ra chuyện này Triệu Tiểu Tiên đã sớm dự đoán được, cho nên khi Doãn Tân tự mình chủ động thừa nhận, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

"Chỉ có như vậy?" Cái này mà tính là ân tình gì? Du Lý còn cầm năm trăm ngàn của nàng nữa chứ.

"Còn có..." Doãn Tân buồn phiền gãi gãi lỗ mũi, tất nhiên là dễ dàng nhìn thấy được cô không quá cam tâm tình nguyện nói. Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên lại muốn truy cứu đến cùng, bộ dáng nếu như không nói rõ ràng liền không để yên.

"Ai nha, được rồi!" Doãn Tân đột nhiên thở dài một hơi, bất chấp tất cả nói: "Được cô ấy cứu mạng."

Triệu Tiểu Tiên:?

"Được cứu?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói: "Như thế nào là được cứu?"

Doãn Tân nhìn Triệu Tiểu Tiên: "Cô lớn đến như vậy, chưa từng bị bắt cóc qua hay sao?"

Triệu Tiểu Tiên: "..." Nghe một chút đây là tiếng người sao?

Nhìn thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng được của Triệu Tiểu Tiên, Doãn Tân cố gắng giải thích: "Tôi cho rằng con cái trong những gia đình giàu có, ít hay nhiều gì đều sẽ..." Từng có vài lần trải qua những chuyện tương tự như vậy.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu như thật sự là trải qua loại chuyện thế này, Triệu Tiểu Tiên cũng không thể sống vô tâm vô phế như

vậy được. Chỉ có điều là...

"Cô từng bị bắt cóc qua?" Triệu Tiểu Tiên hỏi.

"Nói cho chính xác là, chưa thực hiện được." Doãn Tân tìm một chỗ, ngồi xuống nói: "Khoảng hai năm trước, thời điểm chưa tiếp nhận công ty, buổi tối cùng mấy người bạn đi chơi về muộn, sau đó gặp phải một đám người, tuyên bố nói muốn bắt tôi để lấy tiền chuộc."

Triệu Tiểu Tiên nghe với vẻ say sưa hứng thú. "Bọn họ muốn bao nhiêu?"

"..." Doãn Tân liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái. "Cô cũng thật là biết nắm bắt trọng điểm." Cô nói xong liền nhớ lại một chút. "Khoảng năm triệu? Hay là năm mươi triệu gì đó."

"Chỉ có bấy nhiêu đó."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên ngữ khí mang theo ghét bỏ. "Cô còn không bằng một tòa nhà."

Doãn Tân hít sâu. "Tiểu bằng hữu, giá trị quan của cô đã bắt đầu biến chất rồi."

Cho dù là năm triệu hay là năm mươi triệu thì đối với những người giống như các cô mà nói, quả thật cũng không có khác biệt nhiều lắm, nhưng mà đối với mấy tên côn đồ kia, đó lại là những con số ở trên trời.

Con số như vậy, nếu như bị bắt thì ít nhất cũng bị giam giữ không có thời hạn, thậm chí nếu tình tiết nghiêm trọng thì khả năng là bị tử hình.

Triệu Tiểu Tiên không để bụng bĩu môi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì chỉ có một mình tôi là có khả năng đánh nhau." Doãn Tân bất đắc dĩ nói: "Tôi để cho bạn của tôi chạy trước đi kêu cứu, tôi ở lại giữ chân bọn họ, tiếp đó thì đánh nhau."

Triệu Tiểu Tiên nhớ đến vừa rồi Doãn Tân có nói "Chưa thực hiện được". "Vậy là cô đánh thắng?"

Doãn Tân lắc đầu. "Tôi là người ít không địch lại số đông a, hơn nữa trong tay mấy tên đó còn có vũ khí, tôi chỉ có thể dùng tay không kiên cường chống lại bọn họ, mang theo cái cơ thể bị thương, thiếu chút nữa không biết bị treo ở chỗ nào."

Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên giống như là nghe kể chuyện xưa, còn hứng thú dạt dào dự đoán cốt truyện. "Sau đó ngay ở cái thời điểm mấu chốt thì Du Lý xuất hiện, vô cùng tài giỏi mà đánh cho đám người kia đều bỏ chạy."

Doãn Tân sĩ diện mà chỉnh lại: "Cũng không quá tài giỏi, một mình cô ấy đánh cũng rất vất vả, hơn nữa tôi đã đánh qua một lượt, nhiều lắm thì xem như là hai chúng tôi cùng nhau đánh cho bọn chúng bỏ chạy."

"Chính là nếu như cô ấy không xuất hiện, cô liền xong đời."

"..." Đúng, nói như vậy cũng không sai.

Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân, đột nhiên không biết vui vẻ chuyện gì, liền nở nụ cười. "Không ngờ rằng cô cũng từng được anh hùng cứu mỹ nhân."

"...Anh hùng cứu anh hùng." Doãn Tân nhấn mạnh nói: "Mỹ nhân cứu mỹ nhân mới đúng."

Triệu Tiểu Tiên cảm thấy đều giống nhau.

"Vậy hai người là trước đó quen biết ở hội kiếm đạo, hay là từ lần đó mới quen biết."

Doãn Tân có chút ngoài ý muốn. "Cô cũng biết chuyện ở hội kiếm đạo, là do Du Lý nói?"

"Ân."

"Cô ấy còn nói cái gì?"

"Cô ấy nói thực lực của hai ngươi tương đương nhau." Triệu Tiểu Tiên thẳng thắn nói.

Doãn Tân vui mừng gật gật đầu, thầm nghĩ lời nói này còn chút đáng tin cậy.

"Lúc trước đã biết nhau ở hội quán kiếm đạo, có nói chuyện qua nhưng cũng không có thân, sau lần đó mới làm bạn bè."

Triệu Tiểu Tiên chống cằm, vấn đề nối tiếp vấn đề. "Cho nên cái cô bạn gái cũ kia của Du Lý là chuyện như thế nào? Tôi nghe nói trước kia cô ấy làm cảnh sát, sau đó thì lại không làm nữa, có phải là cũng có liên quan đến cô bạn gái cũ này hay không?"

Doãn Tân không khỏi nhíu mày lại một cái, chẳng biết từ đâu bay đến một cỗ vị chua. "Cô đối với Du Lý, tò mò như vậy?"

Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt. "Cũng tạm đi?"

Đột nhiên Doãn Tân bước đến trước mặt Triệu Tiểu Tiên, áp sát gần một chút. "Nếu không thì, cô cũng tò mò hiếu kỳ về tôi đi? Hỏi tôi một chút chuyện linh tinh giống như bạn gái cũ của tôi?"

Vừa mới dứt lời liền nhận được một cái hừ nhẹ đầy khinh bỉ. "Cô có cái gì đáng để tò mò, chút chuyện nhỏ này của cô tôi lại không biết sao?" Triệu Tiểu Tiên nực cười nói: "Còn có bạn gái cũ? Ai mà không biết cô căn bản chưa từng nói qua chuyện yêu đương."

Doãn Tân bị vạch trần rõ ràng cũng không tức giận, có qua có lại đối đáp một câu:. "Cô từng nói qua."

Triệu Tiểu Tiên:...

Thời điểm nói đến người khác có từng nói chuyện yêu đương hay không, Triệu Tiểu Tiên còn rất hăng hái, kết quả cái đề tài này kéo đến trên người nàng, ngay lập tức liền xẹp lại.

"Tôi... đó là tôi không gặp được người mình thích!" Triệu Tiểu Tiên nhấn mạnh nói: "Hơn nữa một người thật là tốt, nói chuyện yêu đương gì đó, vừa tốn thời gian lại vừa hết sức phí tiền, phiền toái muốn chết."

Vẻ mặt của Doãn Tân giống như cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu rồi lại tuyên bố: "Nhưng mà thật ra tôi và cô cũng không giống nhau."

"Chỗ nào không giống nhau?"

"Tôi gặp được người mình thích, nhưng mà người tôi thích lại bởi vì đủ thứ hiểu lầm, rất chán ghét tôi."

Vốn dĩ khi nói ra những lời đầy tình cảm này còn trông đợi Triệu Tiểu Tiên có thể đồng cảm một chút, kết quả sau khi đối phương tiêu hóa xong, vẻ mặt lại hả hê giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.

"Đáng đời!" Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tiên giống như là trút được giận, sảng khoái nói: "Cái dạng giống như cô, cho dù là tôi, tôi cũng không..." Thích.

Thời điểm nói được một nửa, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên giống như bị mắc kẹt. Vẻ tươi cười trên gương mặt cũng dần dần nhạt đi, hình như là ý thức được chuyện gì, hơi hơi mờ mịt mà nhìn cái gương mặt vẫn đang mỉm cười như cũ kia của Doãn Tân, vẻ mặt giống như là đang chờ đợi nàng phát hiện ra điều ý đó.

Triệu Tiểu Tiên không tự chủ được nuốt một chút nước miếng —— Doãn Tân nói người này, chắc không phải là nàng chứ?

Không nhận được câu trả lời chính xác, Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ ảo tưởng ôm một tia may mắn, nàng thử thăm dò hỏi: "Người cô thích, là ai a?"

Doãn Tân kéo kéo khóe miệng: "Trên đời này, người chán ghét tôi thật ra không nhiều lắm."

Doãn Tân cho rằng bản thân mình đã nói rất rõ ràng, nhưng mà không ngờ Triệu Tiểu Tiên sau khi suy nghĩ lại phản bác nói: "Nhân viên trong công ty, chắc là đều rất chán ghét cô."

Doãn Tân: "...Cái đó gọi là kính sợ, không gọi là chán ghét."

Triệu Tiểu Tiên với vẻ mặt vô tội nhìn Doãn Tân, thật ra nàng cũng không phải là rất ngốc, chỉ là trong đầu giống như có một chỗ trống không thể nhìn thấy, làm nàng không thể cứ như vậy mà thản nhiên nói ra đáp án.

Cho đến bây giờ Triệu Tiểu Tiên cũng không thể nào tưởng tượng được, cũng không có cách nào tin tưởng được, Doãn Tân có hảo cảm đối với nàng, thậm chí là có cảm tình.

Nhưng mà hiện tại Triệu Tiểu Tiên giống như là không thể không tin, những chuyện không nên xảy ra đều đã xảy ra, đột nhiên tất cả đều ngược lại, trước kia thì nghĩ không ra lý do Doãn Tân sẽ đối xử tốt với nàng, bây giờ thì lại không tìm được lý do nào để Doãn Tân không thích nàng mà còn đối xử tốt với nàng như vậy.

Triệu Tiểu Tiên mất tự nhiên mà tránh né tầm mắt sáng rực của đối phương, trong đầu cũng quên mất, mới vừa rồi thật ra còn đang truy hỏi về chuyện của Du Lý.

Doãn Tân cứ nhìn chằm chằm nàng như vậy, làm nàng cảm thấy hoảng hốt, thật giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xuyên qua đến tận xương tủy của nàng.

"Không tức giận?" Bầu không khí giữa hai người vi diệu đến mức khó có thể miêu tả, nhưng chớp mắt một cái, đột nhiên Doãn Tân hỏi một câu phá vỡ sự yên lặng.

Triệu Tiểu Tiên sửng sốt một chút. "Tôi... tôi tức giận sao?"

Doãn Tân cười cười thay đổi lời nói: "Cũng phải, nên hỏi là, không ăn giấm nữa sao?"

Lời này vừa hỏi xong liền thành công thu hoạch được ánh mắt oán giận của Triệu Tiểu Tiên. "Ai ghen tị? Tôi... Tôi ăn dấm của ai?"

"Đương nhiên là của tôi."

Doãn Tân vươn tay ra, giống như là muốn trêu chọc, nhéo nhéo khuôn mặt của Triệu Tiểu Tiên. "Còn ăn rất là lợi hại."

Triệu Tiểu Tiên đẩy ra bàn tay của Doãn Tân, dịch chuyển cái mông một chút. "Ít tự mình đa tình!" Nàng xoay người, nhanh chóng leo lên trên giường, sau đó chui vào trong chăn. "Ăn của Du Lý cũng không ăn của cô."

Doãn Tân đi theo phía sau Triệu Tiểu Tiên đến bên mép giường. "Nếu cô nói như vậy, ngày mai tôi đã có thể đuổi việc cô ta rồi."

"Trước khi đuổi việc, đem năm trăm ngàn trả lại cho tôi."

"Đó là tiền lương của người ta, hơn nữa đã qua bao nhiêu ngày rồi, người ta không đòi cô tiền lương tháng sau đã là tốt lắm rồi, cô còn muốn đòi lại?"

Triệu Tiểu Tiên bắt lấy góc chăn. "Tháng sau, cô trả!"

Doãn Tân bật cười. "Được được, tôi trả."

Triệu Tiểu Tiên nhìn cô một bộ dáng từ tốn, lúc này mới nhớ đến chuyện nghiêm túc. "Cô không đi ngủ sao?"

"Ngay lập tức." Doãn Tân nói xong liền không đứng đắn. "Thế nào, gấp gáp như vậy muốn tôi đi qua tiếp cô?"

---------------------

Ngày 20-10-2020

P/S: Chúc mọi người ngày phụ nữ vui vẻ 🌹