🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Xuất phát từ việc chột dạ, tuy rằng Doãn Tân vẫn luôn đứng cách đó không xa, nhưng cô ấy đang đứng trước mặt nàng, cho nên Triệu Tiểu Tiên trước sau vẫn không dám đối diện với ánh mắt của Doãn Tân.
Không biết vì cái gì, càng vào lúc này, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên lại càng hiện lên rõ ràng khung cảnh ngày hôm qua ôm Doãn Tân ngủ ngáy khò khò. Thậm chí là không hiểu tại sao bộ não lại nghĩ ra một ít tình tiết của câu chuyện, đều có vẻ vô cùng chân thật.
Bản thân mình có phải bị trúng độc rồi không?
Cái loại ký ức vừa đáng sợ lại vừa mơ hồ này, thế nhưng lại sinh ra ấn tượng "ôm Doãn Tân còn rất thoải mái".
Nếu như nàng nhớ không lầm thì lúc ấy bản thân mình hình như là gối đầu lên ngực của Doãn Tân, cảnh trong mơ còn có âm thanh tiết tấu bùm bùm, chính là nhịp tim đập của Doãn Tân.
Quả thực khó coi.
Triệu Tiểu Tiên ảo não quay đầu, hung hăng nhắm lại đôi mắt một chút.
Doãn Tân tràn đầy hứng thú nhìn Triệu Tiểu Tiên vẫn còn bộ dáng tức giận, đương nhiên cô biết rõ người phụ nữ này bởi vì chuyện gì, nhưng vì để tạo điều kiện cho loại cảm giác này phát triển thêm một bước ở trong lòng Triệu Tiểu Tiên, cô dự định tạm thời không nói thẳng ra.
"Hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp a." Doãn Tân khi nói chuyện đồng thời không khỏi đến sát gần thêm một chút, đôi tay của cô chống trên bàn làm việc ở phía sau Triệu Tiểu Tiên, quả thật là đem người ép lui về phía sau nửa bước dựa vào cạnh bàn. Sau đó lại bởi vì Doãn Tân đột ngột đến gần, Triệu Tiểu Tiên theo bản năng ngã người ra phía sau.
"Tôi... mỗi ngày tôi đều rất xinh đẹp!" Triệu Tiểu Tiên vẻ ngoài vẫn còn nỗ lực giả vờ trấn định.
Doãn Tân cong môi, nhắm mắt lại, ở bên tai Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng ngửi ngửi. "Còn rất thơm."
Mùi vị dâu tây lại trộn lẫn với một ít mùi hương khác, nhưng mà cũng không có xung đột, còn làm thăng hoa cái loại cảm giác vi diệu này.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, thời điểm muốn giơ tay lên gãi dường như lập tức tỉnh táo lại, hung hăng đem người ở trước mặt mình đẩy ra.
"Làm gì vậy, nói chuyện thì cứ nói, đừng có dựa gần như vậy!" Triệu Tiểu Tiên bất mãn nói.
Vẻ mặt của Doãn Tân tươi cười sáng lạn, chơi đủ rồi mới quay đầu ngồi trở lại vào ghế tổng giám đốc của cô.
Triệu Tiểu Tiên lại nhìn gương mặt tươi cười của Doãn Tân, giống như có điều suy tư.
Thật ra đơn giản mà nói, Doãn Tân vẫn là một người dễ nói chuyện, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười, mặc kệ là thiện ý hay là ác ý, ít nhất là bên ngoài, rất dễ lừa gạt người khác.
Chính là nhớ lại mới vừa rồi, những nhân viên đó vừa thấy Doãn Tân thì mỗi người đều cúi đầu, bộ dáng không dám nói lời nào, hình như căn bản không phải chuyện này.
"Ngày thường cô rất hung dữ hay sao?" Triệu Tiểu Tiên hỏi.
Doãn Tân cầm bút máy phóng khoáng ở trên giấy. "Vậy cô cảm thấy như thế nào?"
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy làm người khác chán ghét cùng hung dữ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Nàng tìm chỗ để cho mình ngồi xuống, nhưng theo bản năng vẫn cùng Doãn Tân duy trì khoảng cách vừa phải.
"Nhân viên của cô hình như đều rất sợ cô."
Doãn Tân cũng không phủ nhận. "Đại khái?"
Triệu Tiểu Tiên: "Thời điểm tôi vừa đến đây thì nhìn thấy có hai cô bé khóc lóc chạy ra."
Doãn Tân: "Bản kế hoạch phải sửa lại bốn năm lần, còn phạm một ít sai lầm cơ bản, như vậy không nên nói sao?"
Nói vài câu thì thật ra cũng không có gì, trọng điểm là ở chỗ: "Cô nói như thế nào? Cô mắng bọn họ?"
Doãn Tân giương mắt nhìn Triệu Tiểu Tiên một chút. "Tôi cũng sẽ không mắng chửi người." Cô nói xong, dừng lại một chút rồi bổ sung: "Nhưng mà tôi sẽ đâm tim."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Vậy còn không bằng mắng chửi người.
Hai bên trầm mặc trong chốc lát, một người thì tranh thủ thời gian múa bút thành văn, vội vàng xử lý xấp văn kiện đang chất đầy như núi trong ngày hôm nay.
Một người khác thì đang buồn chán đến chết, cách vài phút liền nhìn thời gian một cái, thậm chí còn suy nghĩ về cách thiết kế tráng lệ huy hoàng ở trong văn phòng của tổng giám đốc, ở mỗi chỗ lại xem xét cân nhắc thiết kế một chút.
"Đừng có đυ.ng vào cái bình hoa kia!" Doãn Tân nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên có ý định vươn tay ra phía trước liền ngăn cản nói.
Triệu Tiểu Tiên bị hoảng sợ. "...Đây là đồ thật?"
"Là đồ giả."
"Vậy chạm vào một chút thì có làm sao?"
Doãn Tân ngừng một chút công việc ở trong tay, nghiêm túc nói: "Đó là một cái cơ quan, di chuyển một chút là có thể mở ra cánh cửa ở bên trong mật thất."
"..." Đôi mắt của Triệu Tiểu Tiên trừng lớn hết cỡ. "Thật hay giả?" Giống như là trong phim truyền hình hay diễn như vậy?
"Không tin cô cứ thử xem."
Triệu Tiểu Tiên cũng xoắn tay áo lên, cố gắng xoay một chút.
Sau đó trong suốt một phút đồng hồ mong đợi, cái gì cũng không có xảy ra.
Thời điểm quay đầu lại thì nhìn thấy Doãn Tân đang cười đến nổi không thể đứng thẳng eo.
"...Cô gạt tôi?!" Triệu Tiểu Tiên phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng. "Doãn Tân! Cô có cảm thấy mình ấu trĩ hay không!!"
"Ai, đừng đừng đừng, đừng kích động... Chỉ là đùa một chút, đừng náo loạn... Cô đặt bình hoa xuống..."
"Uy! Tôi sai rồi, tôi sai rồi..."
Văn phòng của tổng giám đốc tuy rằng cách âm luôn luôn không tồi, nhưng đại đa số nguyên nhân là do Doãn Tân có khuynh hướng luôn một mình ngây ngốc ở bên trong, từ trước đến nay luôn luôn thật an tĩnh, khi cùng người khác nói chuyện cũng là bình tâm tĩnh khí, cho dù là thời điểm dạy bảo cấp dưới cũng là dùng ngôn ngữ lãnh đạm nhất và độc nhất mà nói.
Cho nên cái loại tình huống đùa giỡn gây ra động tĩnh lớn giống như ở trước mắt, thật đúng là có thể nói xưa nay chưa từng có.
Mọi người ở bên ngoài vừa dựng thẳng lỗ tai lên vừa vô cùng hoài nghi, cái người ở bên trong kia có phải là tổng giám đốc giả mạo hay không.
"Tôi chưa bao giờ gặp qua bộ dáng tổng giám đốc nói giỡn cùng người khác nha." Tuy rằng hiện tại cũng chưa nhìn thấy, nhưng động tĩnh này vừa nghe thấy liền cảm giác thật sung sướиɠ.
"Đúng vậy, hơn nữa tổng giám đốc cũng chưa bao giờ ở trước mặt mọi người mà che chở một người như vậy."
"Đột nhiên cảm thấy, tổng giám đốc phu nhân thật là hạnh phúc a... Gương mặt xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có thời điểm đối mặt với cô ấy, mới có thể cười đến đặc biệt ôn nhu." Hai mắt của đồng nghiệp xuất hiện ánh sáng, nói đến nỗi chính mình sửng sốt, một thân nổi đầy da gà. "Nói nhiều rồi."
"...Tôi cảm thấy là cô xem hơi nhiều tiểu thuyết với phim thần tượng rồi."
Thời điểm Doãn Tân lại lần nữa từ trong văn phòng đi ra, đã nhanh chóng đổi lại thành bộ dáng quen thuộc.
Buổi họp báo quy mô cũng không lớn, một mặt bởi vì không muốn tạo thêm phiền toái không cần thiết, còn mặt khác bởi vì xác thật do Doãn Tân không có đủ thời gian.
Địa điểm thì tổ chức ở trong phòng họp của công ty, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng các công ty truyền thông lớn trên cơ bản đều có mặt đầy đủ.
Sau khi xác nhận được Doãn Tân không hề hay biết chuyện mình leo lên giường tối hôm qua, tâm tình của Triệu Tiểu Tiên thản nhiên hơn rất nhiều, trước mắt là đi bên cạnh Doãn Tân cũng không còn bị gánh nặng tâm lý.
Mãi cho đến khi đối phương không nói lời nào đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Triệu Tiểu Tiên theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại bị Doãn Tân không chút tiếng động dùng sức mạnh dễ dàng ngăn lại.
"Tình huống đặc biệt, phối hợp một chút." Doãn Tân thấp giọng nói, trên tay cũng từ một tấc muốn tiến thêm một thước, lúc đầu chỉ là đơn giản nắm tay, sau đó lại không chút tiếng động biến đổi thành mười ngón đan vào nhau.
Triệu Tiểu Tiên: "...Cô cũng đừng có quá phận."
Doãn Tân cúi đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên đồng thời giơ lên hai bàn tay đang nắm chặt lẫn nhau: "Quá phận sao?"
Cố gắng xem nhẹ cái cảm giác mềm mại khi da thịt chạm vào nhau, Triệu Tiểu Tiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nói thử xem!"
Doãn Tân lỡ đễnh dùng ngón tay cái cọ cọ vào mu bàn tay bóng loáng của tiểu công chúa. "Tôi cảm thấy còn tốt."
"..." Tốt cái rắm!
Đi vào phòng họp, cũng đồng nghĩa với việc đã hoàn toàn tiến vào tầm mắt của truyền thông đại chúng, mỗi một nhất cử nhất động ở bên dưới ánh sáng, không bao lâu sau đều có khả năng xuất hiện ở trên trang bìa của một tờ tạp chí cùng với đoạn quảng cáo.
Để tránh bị viết ra cái tin tức gì kỳ kỳ quái quái, Triệu Tiểu Tiên hít sâu một hơi, tạm thời từ bỏ cùng Doãn Tân âm thầm phân cao thấp, khéo léo lộ ra một cái mỉm cười hào phóng.
Không thể không cảm khái, ảnh hưởng của Doãn gia theo một mức độ nào đó hoàn toàn không thua kém những minh tinh đang hot có đông đảo fan hâm mộ, buổi họp báo chỉ kéo dài có nửa tiếng, cũng chưa đến nửa ngày, tin tức liên hôn của hai nhà Doãn Triệu lập tức được đưa lên hot search, tuy rằng không đến mức nằm ở ngay hàng đầu, nhưng cũng đã quá xa so với dự kiến của Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên ngồi ở trên xe xem tin tức trên Weibo, trong đầu liền hồi tưởng lại tình hình của buổi họp báo.
Ở trên hình tuy rằng Doãn Tân không có nghiêm mặt, nhưng mà ở trên gương mặt cũng không nhìn ra được mấy phần ôn nhu, có thể là do đây chính là hình tượng thường thấy khi ở trước công chúng của Doãn Tân, cho nên giới truyền thông cũng không cảm thấy kỳ quái.
Duy nhất chỉ có một tấm hình, chính là thời điểm các nàng bốn mắt nhìn nhau, hình như có khẽ cười một chút.
Sắc mặt của Triệu Tiểu Tiên ngưng trọng nhìn ảnh chụp, đột nhiên cảm thấy tâm tình hình như có chút phức tạp.
Đặc biệt là khi nhìn lại đoạn phỏng vấn của phóng viên ở bên cạnh, ghi là: Nghe nói Doãn tổng cùng Triệu Tiểu thư trước kia quan hệ cũng không quá tốt, vậy tại sao cuối cùng lại đến với nhau?
Doãn Tân: Đại khái đây chính là cái mà người khác hay nói, đánh là thương, mắng là yêu.
Triệu Tiểu Tiên:???
Thiếu chút nữa là làm cho bị buồn nôn.
Thật khó tin được làm thế nào Doãn Tân có thể mặt không đỏ tim không loạn, nghiêm trang nói ra những câu đáng sợ như vậy.
Vậy mà uổng công những phóng viên này còn tin!
Không chỉ có phóng viên tin tưởng, ở phía dưới Weibo, mọi người ở trong vòng bạn bè thế nhưng còn hô to "Thật ngọt ngào a."
Còn nói cái gì mà "Cặp đôi này giá trị nhan sắc cũng rất cao nha, khẩn cầu lập tức tổ chức thành một nhóm rồi cho ra mắt", hoặc là "Trong ánh mắt của Doãn Tân có ánh sao, nhưng chỉ có thời điểm nhìn thấy vợ mình mới có thể sáng lên"...
Triệu Tiểu Tiên:...
Những người này là bị mù sao? Trong ánh mắt của Doãn Tân ngoại trừ có ghèn thì không còn gì hết.
Doãn Tân ngồi ở bên cạnh cũng đang xem tin tức, sau khi nhận thấy được người nào đó bỗng nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn về phía chính mình, mới xoay gương mặt có vẻ hơi vô tội.
Triệu Tiểu Tiên nhíu mày nhìn Doãn Tân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Doãn Tân: "Tôi rất đẹp sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu Tiểu Tiên ngay sau đó lại thu hồi tầm mắt, cũng không muốn trả lời các loại vấn đề biết rõ còn cố hỏi này của đối phương, càng không giống như ý nguyện của Doãn Tân liền không cẩn thật nói ra chút từ ngữ khen ngợi nào.
Tuy rằng, xác thật là Doãn Tân lớn lên rất xinh đẹp.
Nhưng mà đối phương cũng không có dự định bỏ qua như vậy, vì thế ngay sau đó Triệu Tiểu Tiên lại nghe được Doãn Tân mở miệng nói: "Có đẹp hơn so với vệ sĩ mới của cô hay không?"
Du Lý ngồi ở ghế phía trước, không thể tránh khỏi giương mắt nhìn người ở bên trong kính chiếu hậu.
Triệu Tiểu Tiên quả thật bó tay. "Cô là con nít hay sao, còn đi so sánh như vậy?"
Doãn Tân cũng không giận. "Là do cô nhìn tôi trước."
"...Tôi đang nhìn thử xem da mặt của cô dày bao nhiêu."
Doãn Tân làm như không nghe thấy: "Nhưng mà nói tiếp hình như tôi phải cảm ơn cô."
"Cảm ơn tôi cái gì?"
"Du Lý chính là do tôi thật vất vả mới mời về được, tôi phải cảm ơn cô đã cho tôi chút mặt mũi này." Doãn Tân nói tiếp: "Còn phải cảm ơn cô giúp tôi đỡ tốn một phần phí tổn."
"..." Không cần nghĩ cũng biết "phí tổn" mà Doãn Tân nhắc đến là chuyện gì, nhưng mà...
Chẳng lẽ cuối cùng việc mình sẽ chọn Du Lý, cũng sớm đã nằm trong dự kiến của Doãn Tân??
Triệu Tiểu Tiên nhìn đối phương một bộ dáng đa mưu túc trí, quả thật là kinh hãi ngay tại chỗ rồi!
------------------------
Ngày 24-08-2020