Đột nhiên trong đám đông bùng lên tiếng la hét chói tai, một nửa lớp lao về cùng một hướng, trong chốc lát, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng ồn ào trộn lẫn, nhà thể chất náo loạn.
Lữ Thuần Nguyệt nhíu mày, trung tâm của đám đông chính là nơi lớp bọn họ đang thi đấu né bóng. Anh nhảy khỏi khán đài, bước nhanh về phía đó.
Lữ Thuần Nguyệt khó khăn lắm mới chen vào được, học sinh tụ lại thành vòng tròn, để lại khoảng trống không lớn ở trung tâm. Cậu thiếu niên mặc đồ thể thao đen ngồi trên đất, tay phải ôm chặt bụng, đầu ngón tay trái chống đất tái nhợt, cậu ta nhăn mặt, gân xanh trên mặt run rẩy, có thể tưởng tượng cơn đau mà cậu ta đang chịu đựng khủng khϊếp đến mức nào.
Bên cạnh Đường Tinh Viêm lúc này là vài bạn cùng lớp, không ai dám chạm vào cậu ta, chỉ lo lắng hỏi han tình trạng. Khi Lữ Thuần Nguyệt thấy Đường Tinh Viêm, không ngần ngại bước tới ngồi xuống trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Cậu ổn không? Có đứng dậy được không?"
Sắc mặt Đường Tinh Viêm tái nhợt, mở miệng khó khăn, không nói được lời nào. Lữ Thuần Nguyệt nhíu mày, định đỡ cậu ta đứng lên nhưng bỗng cảm thấy có một lực mạnh đẩy vai mình, làm anh lảo đảo mấy bước.
Lữ Thuần Nguyệt nhìn lại, thấy nam sinh lớp 11-10 luôn nhìn Đường Tinh Viêm lúc nãy. Cùng lúc đó, anh chợt nhớ ra người này là người hôm qua đi cùng Đường Tinh Viêm ở ga tàu điện ngầm.
Chưa kịp phản ứng, người suýt va anh ngã đã bế bổng Đường Tinh Viêm lên. Đám đông xôn xao, Đường Tinh Viêm kinh ngạc, mặt đỏ bừng.
Người bế Đường Tinh Viêm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, khiến người khác rùng mình. Cậu ta hét lên: "Tránh ra!"
Mọi người lập tức mở lối nhỏ, Lữ Thuần Nguyệt nhìn theo bóng dáng bước đi vội vã của nam sinh kia, hỏi một bạn: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạn học run rẩy đáp: "Chúng mình đang thi đấu, không hiểu sao Tạ Khả Hoài bị trượt bóng khiến bóng bay trúng bụng Đường Tinh Viêm."
Tạ Khả Hoài đang đứng bên cạnh mở to mắt, hai mắt nhanh chóng ướt lệ, lắc đầu, giải thích vội vàng: "Không phải! Không hiểu sao tay mình đột nhiên không kiểm soát được, thật sự không cố ý làm Đường Tinh Viêm bị thương."
Không ai tin lời cậu ta, họ xì xào bàn tán, vẻ mặt tức giận hoặc châm biếm, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao đâm vào tim Tạ Khả Hoài. Cậu ta không tự chủ được ôm đầu, cắn chặt môi.
Lữ Thuần Nguyệt rút ánh mắt khỏi bóng lưng của nam sinh kia, lặng lẽ nhìn người vừa phải biện minh cho bản thân đến suýt khóc.
Tạ Khả Hoài ở lớp bọn họ thực sự chẳng khác nào một người trong suốt, cậu ta rất nhút nhát, bình thường nói chuyện với người khác cũng không dám nhìn vào mắt họ. Lữ Thuần Nguyệt không nghĩ cậu ta lại cố tình làm Đường Tinh Viêm bị thương.
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, ngập ngừng hai giây rồi đặt tay lên vai Tạ Khả Hoài, vỗ nhẹ, không nói gì.
Thầy Ngô cuối cùng cũng chú ý đến sự khác thường ở đây, mặt nghiêm nghị bắt đầu giải tán đám đông: "Cả đám đứng đây làm gì? Tiếp tục thi đấu!" Sau đó thầy chuyển sang nói với Lữ Thuần Nguyệt: "Lớp trưởng đi theo xem tình trạng học sinh bị thương đi."
Lữ Thuần Nguyệt đáp một tiếng, đi theo bóng lưng còn chưa đi xa, bước chân của nam sinh kia rất vững chãi, bế Đường Tinh Viêm - một người có chiều cao không thấp và trọng lượng cũng không hề nhẹ mà lại có thể bước đi như gió.
Hôm qua khi anh thấy người này trên tàu điện ngầm đã cảm thấy hơi quen mặt, nhưng bây giờ anh thật sự vẫn không nhớ ra người này là ai, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Cả hai đi đến phòng y tế, sắc mặt Đường Tinh Viêm đã tốt hơn nhiều, cậu ta được nam sinh kia đặt lên giường, bác sĩ trường học nâng áo lên xem vết thương.
Kết luận cuối cùng là không nghiêm trọng, chỉ là do lực tác động của quả bóng quá mạnh, lúc bị va chạm thì cảm giác đau rất dữ dội, bụng có chút bầm tím, vì vậy bác sĩ đã bôi thuốc cho cậu ta.
Nam sinh kia ôm cánh tay đứng nhìn bác sĩ bôi thuốc cho Đường Tinh Viêm, vẻ mặt không được tốt lắm. Đường Tinh Viêm thấy vậy liền nhỏ giọng nói: "Tiểu Cảnh, mình thực sự không sao."
Người kia không vui phát ra một tiếng hừ lạnh.
Lúc này Đường Tinh Viêm chú ý đến Lữ Thuần Nguyệt vừa đến sau, ngại ngùng cười với anh: "Xin lỗi, Lữ Thuần Nguyệt, còn làm phiền cậu chạy đến đây một chuyến."
"Không sao." Lữ Thuần Nguyệt dựa vào khung cửa, giọng điệu bình thản: "Đây là việc mà lớp trưởng nên làm."
Bác sĩ bôi thuốc xong, Đường Tinh Viêm hạ áo xuống rồi đứng dậy, nhưng có thể do bị bế cả đường nên chân cậu ta có chút tê mỏi, không cẩn thận chân mềm xuống, cơ thể ngả về phía trước. Nam sinh tên Tiểu Cảnh lập tức đưa tay đỡ cậu ta, không biết vô tình chạm vào đâu, Đường Tinh Viêm ngay lập tức hít một hơi.
"Có chuyện gì vậy?" Nam sinh nhíu mày.
Đường Tinh Viêm nở nụ cười gượng gạo: "Không có gì."
Nam sinh chú ý đến chỗ vừa chạm vào, ánh mắt hơi lạnh lùng nâng áo của Đường Tinh Viêm lên.
Đường Tinh Viêm ngạc nhiên quay đầu: "Tiểu Cảnh…"
Ánh mắt của cậu ta rơi vào phần lưng dưới của Đường Tinh Viêm, nơi đó có một vết bầm to bằng bàn tay, chính là vết thương mà Lữ Thuần Nguyệt đã thấy ở phòng thay đồ.
Thấy đối phương đang nhìn chăm chăm vào vết thương đó, Đường Tinh Viêm nhỏ giọng nói: "Vết thương này là do trước đây không cẩn thận mà có, giờ đã không đau nữa, chỉ là nhìn có vẻ đáng sợ chút thôi."
Ánh mắt nam sinh xẹt qua một chút cảm xúc khó hiểu, như thể muốn nhìn xuyên thấu vết bầm tím ấy, cậu ta mở miệng, giọng nói có phần khàn khàn: "Không phải là do không cẩn thận mà có, mà là do bị ghế đập vào, sao không đau được chứ? Nhất định rất đau."
Đường Tinh Viêm nghe vậy khựng lại, cậu ta từ từ nở nụ cười, giọng điệu có chút cứng nhắc: "Tiểu Cảnh, cậu đang nói gì vậy?"
Nam sinh hạ áo của cậu ta xuống, không nói nhiều lời, chỉ cất giọng đầy chắc chắn: "Không sao, sau này… mình sẽ không để cậu như vậy nữa."
Nhìn sự nghiêm túc trong ánh mắt đối phương, Đường Tinh Viêm thở phào, cười gật đầu: "Ừ!"
Nam sinh đưa Đường Tinh Viêm ra ngoài, lúc này Đường Tinh Viêm mới nhớ trong phòng y tế còn có người thứ tư. Lữ Thuần Nguyệt đứng dựa vào cửa xem kịch cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Đường Tinh Viêm đành phải nói xin lỗi với anh: "Xin lỗi, Lữ Thuần Nguyệt, tiết này có lẽ tôi không tham gia được, tôi muốn trở về lớp luôn, cậu có thể giúp tôi xin phép thầy Ngô được không?"