Lữ Thuần Nguyệt ngơ ngác nhìn con mèo: “Mau ăn đi, không phải em đói sao?”
Chi Chi nhanh chóng chạy về phía nhà bếp, đứng ở cửa kêu meo meo gọi anh.
Lữ Thuần Nguyệt nhìn hành động của nó, một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu, anh nghi ngờ nói: "Em muốn ăn đồ ăn của người?"
"Meo meo meo!" Chi Chi kêu lên vài tiếng, nhìn anh với vẻ đầy hy vọng.
“Đừng mơ.” Lữ Thuần Nguyệt nhìn nó với biểu cảm như đang nhìn một kẻ ngốc: “Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn ăn thức ăn cho mèo của em đi.”
Một người một mèo đứng đối diện nhau hồi lâu, con mèo thấy anh không có ý định nấu ăn cho nó, đành miễn cưỡng đi đến bát thức ăn cho mèo.
Nó im lặng nhìn bát thức ăn vài giây rồi mới đưa mũi tới ngửi ngửi. Sau khi ngửi vài lần như để chắc chắn không có độc, nó mới thè lưỡi liếʍ một miếng.
Lữ Thuần Nguyệt chỉ thấy Chi Chi thè lưỡi nhỏ ra liếʍ vài hạt thức ăn rồi đứng đờ ra, không động đậy gì nữa. Anh giật mình, thức ăn cho mèo này mới mua vài ngày trước, không thể quá hạn, hơn nữa đây là loại mà nó thích ăn nhất, chắc không đến nỗi khó ăn như vậy chứ.
Rồi anh lại thấy Chi Chi cúi xuống nhìn vào bát, im lặng vài giây rồi đột nhiên lao vào ăn ngấu nghiến, như sợ thức ăn bị ai cướp mất.
Lữ Thuần Nguyệt: …
Thấy Chi Chi chăm chú ăn như vậy, anh quay trở lại phòng tiếp tục làm bài tập, viết đến tận mười một rưỡi mới dừng bút. Lữ Thuần Nguyệt tháo kính ra, xoa xoa lông mày. Khi quay đầu lại, anh phát hiện trên giường mình không biết từ khi nào đã có một con mèo đang nằm.
Lữ Thuần Nguyệt: ?
Lạ thật, trước đây dù có quấn quýt anh thế nào thì buổi tối Chi Chi cũng không bao giờ ngủ cùng anh. Nó giống như một đứa trẻ thích ngủ trong cái ổ đầy bóng len và đồ chơi của mình.
Nhưng Lữ Thuần Nguyệt không có thời gian nghĩ nhiều, hôm nay vừa phải dọn dẹp nhà cửa vừa làm bài tập khiến anh quá mệt mỏi. Anh tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Chỉ vài giây sau, Chi Chi bị tiếng động đánh thức, gầm gừ không hài lòng, rồi mở mắt ra, thấy bên cạnh có một bóng người to lớn đang nằm, đuôi nó dựng lên.
Khi Lữ Thuần Nguyệt đang mơ màng ngủ, cảm thấy có vật gì mềm mại đẩy tay mình, anh đưa tay sờ thì chạm vào lớp lông ấm áp, nhẹ nhàng bóp nhẹ: “Chi Chi, đừng quấy.”
Nhưng con mèo không dừng lại, ngược lại còn đẩy anh mạnh hơn. Lữ Thuần Nguyệt duỗi tay kéo nó vào lòng, con mèo giãy giụa vài lần, anh đành thả nó ra. Lữ Thuần Nguyệt mở đèn đầu giường, nheo mắt nhìn con mèo đang làm ra vẻ bị người quấy rối.
“Rốt cuộc em muốn gì?”
Con mèo đi đến mép giường, miệng cắn áo ngủ của Lữ Thuần Nguyệt kéo xuống đất. Lữ Thuần Nguyệt không chú ý nên bị nó kéo được một đoạn, nhưng khi nhận ra, anh dùng tay giữ mặt nó lại, cuối cùng cũng hiểu được ý định của nó.
“Em muốn một mình ngủ trên giường?”
Con mèo dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh sáng vàng vọt, đôi mắt long lanh thêm phần sáng rực. Lữ Thuần Nguyệt buồn cười: “Em muốn ngủ trên giường thì cũng được, nhưng không cho anh ngủ thì anh ngủ ở đâu đây?”
Con mèo vẫn cắn áo ngủ của anh, không nhả miệng, cũng không tiếp tục hành động, chỉ nhìn anh chăm chú.
Lữ Thuần Nguyệt cúi mắt xuống, giọng mang chút buồn bã: “Chi Chi, anh cảm thấy mọi người hôm nay đều rất kỳ lạ, họ khiến anh không thể hiểu được, ngay cả em cũng vậy." Chi Chi đột ngột dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng, chậm rãi nhả miệng, thậm chí dùng đuôi quét sạch nước miếng trên áo ngủ của anh rồi quay lưng chạy ra ngoài. Nó đi đến cửa lại quay đầu nhìn anh một lần, sau đó biến mất khỏi tầm nhìn.
Lữ Thuần Nguyệt khẽ nhíu mày, kéo chăn bước ra phòng khách, thấy con mèo vừa tranh giường với anh đã nằm trong ổ, cái đuôi lông xù vẫy vẫy trong ánh trăng, trông như cục một bông gòn mềm mại.
Trong lòng Lữ Thuần Nguyệt đầy những câu hỏi khó hiểu, mãi khuya mới ngủ được. Trong giấc mơ rực rỡ màu sắc, anh đưa tay ra, nhưng không chạm được gì, không với tới được gì cả.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, khi Lữ Thuần Nguyệt bước ra khỏi phòng, anh thấy Chi Chi vẫn giữ vẻ kiêu kỳ của một con mèo quý phái. Sau sự việc hôm qua, Lữ Thuần Nguyệt cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Sau khi đổ đầy thức ăn vào bát cho Chi Chi, anh ngồi xuống trước ổ mèo và gãi gãi cằm nó: "Anh đi học đây, ở nhà ngoan nhé."
Chi Chi ngửa đầu chê bai, vẫy chân đẩy tay Lữ Thuần Nguyệt ra rồi quay lưng về phía anh.
Lữ Thuần Nguyệt cười khẽ, không nói gì thêm, đứng dậy và bước ra khỏi nhà.
Tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa chống trộm đóng chặt, mang theo hơi ấm và hương thơm nhẹ nhàng của nước giặt hương chanh từ cơ thể của chàng trai, tách biệt thế giới bên ngoài với căn nhà nhỏ này. Con mèo ngồi trên tấm đệm mềm mại nhìn chằm chằm vào hướng chàng trai rời đi, nhìn hồi lâu rồi nó mới ngáp dài.
Hôm nay, khi còn cách trường một ngã tư, Lữ Thuần Nguyệt đã gặp Tần Thiện. Nhà hai người không cùng hướng, thời gian dậy cũng khác nhau, nên số lần gặp nhau trên đường đi học không nhiều, nhưng ngẫu nhiên hôm qua và hôm nay đều gặp.
Lúc đó, Lữ Thuần Nguyệt đang đứng trước một tiệm ăn sáng chờ bánh bao chưa ra lò, bất ngờ một cơn gió lướt qua tai, vai anh nặng trĩu, một cánh tay khỏe mạnh khoác lên cổ anh.
Giọng nói quen thuộc và trầm ấm vang lên bên tai: "Ông chủ, cho tôi hai bánh bao thịt, hai xíu mại và thêm hai ly sữa đậu nành."
Ông chủ vui vẻ đáp lại: "Được thôi! Nhưng bánh bao chưa xong, các cháu phải đợi một lát."
"Không sao!"
Lữ Thuần Nguyệt liếc nhìn người bên cạnh, khóe mắt hơi nhếch lên: "Cậu ăn nhiều vậy à?"
Tần Thiện nhận xíu mại và sữa đậu nành từ tay ông chủ, giọng điệu lơ đễnh: "Nhiều gì đâu? Xíu mại và sữa đậu nành là mang cho Đường Tinh Viêm. Tối qua về tôi mới nhớ ra cậu ấy dường như không ăn sáng, bảo sao gầy thế."