Lữ Thuần Nguyệt bước ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà, dùng tay còn lại mò lấy chìa khóa. Nhưng ngay trước khi cắm chìa khóa vào ổ, anh bỗng nghe thấy gì đó... một âm thanh nào đó. Căn hộ trong khu này cách âm không tốt, vì vậy anh có thể dễ dàng nghe thấy những âm thanh lớn trong nhà từ ngoài cửa.
Có một tiếng "xoảng" vang lên, giống như tiếng kính vỡ, kèm theo âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất.
Trong lúc nhất thời, Lữ Thuần Nguyệt hình dung ra đủ loại cảnh tượng trộm đột nhập vào nhà cướp bóc, bàn tay cắm chìa khóa bỗng trở nên run rẩy.
Một tiếng "cạch" vang lên, ổ khóa được mở ra. Khi đẩy cửa ra, những tiếng động trong nhà lập tức biến mất, yên tĩnh như thể những âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ánh sáng từ hành lang nhẹ nhàng tràn vào trong nhà, chiếu lên bóng dáng cao ráo của thiếu niên ở cửa. Lữ Thuần Nguyệt đứng ở lối vào, bấm công tắc. Ánh sáng ấm áp trên trần nhà bật lên, lập tức chiếu sáng phòng khách, phơi bày toàn bộ cảnh tượng trong nhà. Phòng khách lộn xộn, giày dép nằm ngổn ngang ở lối vào, trên ghế sofa vương vãi đủ loại đồ lặt vặt và lông vũ trong ruột gối, cả một cuộn giấy vệ sinh dài ít nhất mười mét trải từ nhà vệ sinh xuyên qua phòng khách đến dưới bàn ăn. Một chiếc ly thủy tinh vỡ nằm im lìm bên cạnh bàn trà, nước chảy từ góc bàn tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt sàn.
Ngoài Lữ Thuần Nguyệt, trong nhà chỉ còn một sinh vật sống khác - một con mèo Anh lông ngắn trắng muốt với đôi mắt xanh biếc, đang ngồi trên ghế sofa với vẻ kiêu ngạo, nhìn người vừa về nhà với ánh mắt khinh miệt.
Lữ Thuần Nguyệt run rẩy kiểm tra kỹ từng cánh cửa sổ trong nhà, cuối cùng kinh ngạc phát hiện ra rằng kẻ gây ra tình trạng lộn xộn này không phải là tên trộm hay kẻ xấu nào, mà chính là con mèo thường ngày lười biếng chỉ biết nằm trong ổ - Chi Chi.
Lữ Thuần Nguyệt nhìn chằm chằm vào con mèo trên ghế sofa với ánh mắt sắc bén, cố gắng tìm một chút hối lỗi trong biểu cảm của nó, nhưng con mèo chỉ lười biếng ngáp một cái, hoàn toàn không thèm nhìn anh.
Lữ Thuần Nguyệt túm lấy gáy Chi Chi, giơ nó lên trước mặt mình, nghiến răng: "Lữ Chi Chi, tốt nhất là em mau giải thích cho anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì."
Chi Chi không kịp phản ứng, bị túm lên không trung, nó lập tức giãy giụa trong tay Lữ Thuần Nguyệt, thậm chí còn vung móng vuốt táp vào mặt anh. Nếu tối qua Lữ Thuần Nguyệt không cắt móng cho nó, có lẽ mặt anh bây giờ đã có vài vết xước.
Dù Chi Chi có giãy giụa và kêu gào thế nào, Lữ Thuần Nguyệt vẫn không buông tay, ánh mắt đầy vẻ thất vọng: "Hôm nay em bị làm sao vậy? Sáng nay không chịu để anh ôm, bây giờ lại còn phá phách như thế này. Chẳng lẽ em động dục rồi?"
Chi Chi không thể nói, chỉ có thể kêu to hơn, Lữ Thuần Nguyệt cuối cùng vẫn không nỡ, thả nó về lại ghế sofa, giọng không vui: "Anh còn đặc biệt mua đồ ăn vặt cho em, nhưng nhìn em khiến cho nhà chúng ta bừa bộn như thế này, tối nay em khỏi ăn cơm nữa, tự mà suy ngẫm đi."
Chi Chi vừa về lại ghế sofa liền bám chặt vào vải bọc, cảnh giác nhìn anh, hoàn toàn không để ý đến lời anh nói. Lữ Thuần Nguyệt đành chấp nhận số phận, bắt đầu dọn dẹp hậu quả.
Vừa nhặt giấy vệ sinh, Lữ Thuần Nguyệt vừa nghĩ đắng cay, chẳng lẽ mèo cũng có tuổi dậy thì sao?
Dọn dẹp đồ đạc, lau sàn và bàn ghế, anh phải mất tận hai tiếng mới làm sạch xong nhà cửa. Khi ngôi nhà trở lại trạng thái như buổi sáng trước khi anh rời đi, anh cảm thấy lưng mình sắp không thể thẳng lên được nữa rồi, cảm giác mình giống như người cha trong phim truyền hình phải dọn dẹp đống hỗn độn mà con cái gây ra vậy.
Dọn dẹp xong, Lữ Thuần Nguyệt lấy quần áo đi tắm. Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, dòng nước ấm từ vòi hoa sen chảy xuống làm giảm bớt mệt mỏi trong cơ thể anh.
Tắm xong, hắn tìm Chi Chi trong phòng khách, thấy nó đang nằm thoải mái trên cây cho mèo ngủ gật. Được lắm
Lữ Thuần Nguyệt đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bàn, đeo kính đen, lấy vở bài tập và bút từ cặp ra, ngồi dưới ánh đèn bàn vàng làm bài. Phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bút cọ trên mặt giấy và tiếng lật trang sách thỉnh thoảng vang lên.
Viết được hai trang, Lữ Thuần Nguyệt cảm thấy chân mình ấm lên, đầu bút dừng lại, anh nhìn xuống chân, thấy Chi Chi không biết đã vào phòng từ khi nào, đang cắn ống quần anh kéo ra ngoài.
Lữ Thuần Nguyệt nhướng mày, không để ý đến nó, tiếng bút cọ trên giấy tiếp tục vang lên.
Chi Chi thấy anh không để ý, liền kéo ống quần mạnh hơn, nhưng vẫn không nhận được ánh mắt đáp trả nào. Nó thả miệng, dùng hai chân trước nhảy lên khe trống giữa chân Lữ Thuần Nguyệt và thành ghế, rồi lại nhảy tiếp lên lưng anh.
Lữ Thuần Nguyệt nghĩ rằng nó muốn chơi đùa, vừa viết vừa nói, không quay đầu lại: "Đừng làm rối, đi chỗ khác đi."
Chi Chi vẫn không nghe, tiếp tục dùng chân đạp nhẹ, nhảy lên bàn trước mặt anh, kêu một tiếng "meo" rõ ràng.
Lữ Thuần Nguyệt vẫn không để ý, chỉ dùng ngón tay trái đẩy đầu nó ra xa: "Em che mất ánh sáng rồi."
Chi Chi tức giận, dùng cả bốn chân nhảy lên vở bài tập của Lữ Thuần Nguyệt, thách thức anh bằng một tiếng "meo meo" khác.
Lữ Thuần Nguyệt thở dài, dùng bút chọc vào thân người tròn trịa của nó: "Lúc nãy còn không thèm để ý đến anh, bây giờ lại dính người như thế, em muốn gì hả?"
Không biết chữ nào trong lời nói lại chạm vào tâm trạng khó đoán của Chi Chi, nó đột nhiên kêu lên "meo meo meo" to hơn. Lữ Thuần Nguyệt đẩy nó ra, nó lại kêu lớn hơn nữa, cho đến khi kiệt sức nằm trên bàn.
Lữ Thuần Nguyệt nhìn bụng trắng của nó hướng lên trần nhà, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nheo mắt lại: "Em đói rồi phải không?"
"Meo!" Chi Chi dựng tai, ngồi bật dậy, mắt sáng rực.
Lữ Thuần Nguyệt ngạc nhiên nhìn nó: "Em hiểu anh nói gì à?"
Đôi mắt xanh biếc tròn xoe chớp chớp, lướt qua một cảm xúc tinh tế, nhưng Lữ Thuần Nguyệt không chú ý, nhanh chóng đứng dậy, mang dép đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Phá nhà bừa bộn như này mà anh còn phải cho em ăn, em đúng là tổ tiên của anh mà."
Lữ Thuần Nguyệt đổ đầy một bát thức ăn cho mèo thường dùng, Chi Chi đi theo sau nhưng không vội vàng đến ăn, thậm chí còn có chút chê bai.
-------------------------------
Cầu ánh kim đề cử lắm lắm lun ❤
Tình iu của các bạn chính là động lực to lớn của mình!