Chương 8: Mẹ dẫn hai đứa ăn ngoài nhé

Vân Sở Mạn mỉm cười, lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch vụn bánh quẩy trên tay cô bé.

Rõ ràng là Vân Thư đang rất vui, hai bàn chân nhỏ khẽ chạm vào nhau.

Vân Sở Mạn nhìn về phía Vân Quyển, ánh mắt dừng lại trên tay cậu bé.

Cậu bé ngẩn người, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sofa, rút khăn giấy lau sạch sẽ hai tay, còn tiện tay lau luôn cả hai má, ra vẻ tự mình có thể làm được.

Vân Sở Mạn khen ngợi: “Ngoan quá, hôm nay mẹ dẫn hai đứa đi ăn ngoài nhé?”

Vân Quyển nghe vậy, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Lúc đầu, bàn tay nhỏ Vân Thư còn đang được cô nắm lấy thì bỗng nhiên xoay người nắm chặt lấy ngón tay cái của cô.

Vân Sở Mạn nhíu mày, kích động đến vậy sao?

Cô trực tiếp bế Vân Thư còn đang ngơ ngác trên ghế sofa lên, cô bé nhỏ xíu một cục và còn rất mềm mại.

Mắt Vân Sở Mạn sáng lên, cánh tay có thể cảm nhận được một chút trọng lượng, đây chính là sức mạnh của một cơ thể khỏe mạnh! Bế một đứa trẻ một cách dễ dàng!

Vân Thư khẽ kêu lên, xoay người, vòng tay qua cổ cô, dụi má vào vai cô.

Vân Sở Mạn thử dùng một tay ôm cô bé, tay kia xoa đầu Vân Quyển: “Quyết định vậy nhé, mẹ đưa Tiểu Thư đi thay quần áo, Tiểu Quyển ngoan ngoãn đợi bọn mẹ nhé.”

Vân Quyển chậm rãi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế sofa.

Vân Sở Mạn mỉm cười, dẫn Vân Thư rời đi.

Vân Quyển đợi hai người vào phòng rồi mới giơ hai tay lên, hai cái tay nhỏ xoa xoa chỗ vừa được cô xoa đầu, cười ngây ngô.

Vân Sở Mạn đi vào căn phòng ngủ gần đó theo bản năng, căn phòng nhỏ chỉ đủ kê một chiếc giường đơn và tủ quần áo.

Cô mở tủ quần áo ra thì mới phát hiện, đây là phòng của nguyên chủ, trong tủ toàn là quần áo thoải mái màu đen, trắng, xám.

Thấy không có gì để lựa chọn, cô thuận tay lấy một bộ rồi bế Vân Thư đi sang phòng bên cạnh.

So với căn phòng của nguyên chủ, căn phòng này sáng sủa và rộng rãi hơn nhiều, hai chiếc giường đơn trải ga giường hoạt hình cách nhau một khoảng, góc phòng ngoài tủ quần áo lớn ra thì còn có hai chiếc bàn học.

Vân Sở Mạn đi tới trước tủ quần áo rồi mở cửa ra, lập tức bị đủ loại quần áo sặc sỡ làm cho hoa mắt.

Đủ kiểu dáng, đủ màu sắc quần áo trẻ em, cái gì cũng có, hơn nữa mỗi loại đều có hai bộ.

Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc quần yếm, giống hệt chiếc quần mà Vân Quyển đang mặc: “Tiểu Thư, chúng ta mặc giống anh trai có được không?”

Vân Thư nhanh chóng quay đầu nhìn một cái, lại quay đầu dụi má vào cổ Vân Sở Mạn: “Dạ~”

Ngoan quá! Giống như một chú mèo con vậy!

Vân Sở Mạn mỉm cười đóng cửa tủ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thay đồ ạ?” Vân Thư ghé sát tai cô nhỏ giọng hỏi.

Vân Sở Mạn không kịp suy nghĩ nhiều, đáp: “Nhà vệ sinh, ở đó không có camera.”

Một lớn một nhỏ cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh.

Lúc Vân Sở Mạn thay quần áo cho Vân Thư, cô bé vẫn không ngẩng đầu lên, cô nhịn không được tò mò, cổ con bé không mỏi sao?

Cô nhìn chiếc cổ bị mái tóc che khuất của Vân Thư, đề nghị: “Tiểu Thư, mẹ tết tóc hai bên cho con nhé? Kiểu tóc Na Tra ấy, rất đáng yêu.”

Vân Thư lùi về sau một bước, hai tay nắm chặt hai bên tóc mai, mãi một lúc sau mới lắc đầu.

Vân Sở Mạn thấy cô bé không muốn cũng không miễn cưỡng, chỉ là có hơi tiếc nuối bèn nói: “Vậy cũng được, khi nào Tiểu Thư muốn tết tóc thì nói với mẹ nhé.”

“Dạ!” Vân Thư gật đầu thật mạnh.

Trước khi ra khỏi cửa, Vân Sở Mạn tìm được điện thoại của nguyên chủ, bề ngoài trông còn khá mới nhưng chạy rất chậm, rõ ràng là đã dùng lâu rồi, chỉ là được bảo quản tốt.

Số dư trong phần mềm thanh toán của nguyên chủ còn khoảng hơn mười nghìn tệ.

Vân Sở Mạn thở phào nhẹ nhõm, đủ để cô nuôi hai đứa trẻ một thời gian.