Cô không biết nguyên chủ đã đi đâu, cũng không biết nguyên chủ có quay về hay không.
Nhưng cô đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện tại việc phải làm chính là tránh xa kết cục bi thảm của nguyên chủ, đồng thời nuôi dạy hai đứa trẻ thật tốt!
Nếu một ngày nào đó nguyên chủ trở về, những gì cô làm có thể coi như là thù lao cho việc chiếm dụng cơ thể của cô ấy. Còn nếu nguyên chủ không trở về nữa, cô cũng có thể sống thật tốt.
Vân Sở Mạn nhìn mình trong gương, gật đầu một cách kiên định, cứ quyết định như vậy đi!
Cô định bụng sẽ sắp xếp lại thông tin của nguyên chủ cho rõ ràng, sau đó sẽ lên kế hoạch cụ thể, kết quả vừa mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài đã nhìn thấy hai đứa con yêu quý đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, mỗi đứa cầm một miếng bánh quẩy nhỏ.
Vân Thư cúi đầu, cắn một miếng bánh quẩy nhỏ, uống một ngụm nước, hai cái chân ngắn nhỏ đang đung đưa trước sau, trông có vẻ rất vui.
Vân Quyển ngồi bên cạnh, hai má phồng lên, lúc nuốt không cẩn thận nên đã bị nghẹn, nhắm chặt hai mắt, dùng nắm tay nhỏ đập mạnh vào ngực của mình.
Vân Sở Mạn không tự chủ được mà nhăn mặt theo.
“Anh trai uống nước đi.”
Vân Thư đưa cốc nước của mình qua.
Vân Quyển uống một hơi hết sạch nước mới nuốt trôi được miếng bánh quẩy, thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em gái.”
Hai đứa trẻ nói xong lại tiếp tục vừa đung đưa chân vừa gặm bánh quẩy.
Vân Sở Mạn sững sờ, sao trông hai đứa nhỏ lại đáng thương thế này...
Vân Sở Mạn khẽ cau mày, từ lượng lớn tin tức trong đầu thì cô rút ra được một câu rằng nguyên chủ đối xử với hai đứa trẻ này không được tốt cho lắm.
Chẳng trách khi cô dùng khuôn mặt có nét tương tự với nguyên chủ, nở nụ cười thân thiện với Vân Quyển, đổi lại chỉ là vẻ mặt hoảng sợ.
Vân Sở Mạn không thể nào hiểu nổi hành vi của nguyên chủ.
Kiếp trước cô sống nửa đời người như một kẻ tàn phế, vẫn luôn là bảo bối trong lòng cha mẹ và anh trai, vậy mà hai đứa trẻ trước mắt vừa khỏe mạnh lại ngoan ngoãn như vậy, nguyên chủ là mẹ ruột mà lại có thể đối xử tệ với chúng.
Mặc dù hoang đường nhưng cô không thể không thừa nhận, trên đời này thật sự có tồn tại những bậc cha mẹ vô trách nhiệm.
Suy cho cùng, cha mẹ là “nghề nghiệp” có ngưỡng cửa thấp nhất, không cần bất kỳ sự đào tạo hay khảo nghiệm nào.
Vân Sở Mạn vừa nghĩ vừa xoay người đi vào căn bếp mở bên cạnh, nồi niêu xoong chảo đều đầy đủ, phần lớn đều chưa khui.
Cô đi tới góc tường, mở chiếc tủ lạnh không lớn ra, bên trong trống không, chỉ có một chai nước khoáng nằm cô độc trên giá.
Vân Sở Mạn, người đang định tìm một chút thức ăn khác: ...
Cô bất lực đi về phía hai đứa trẻ.
Vân Quyển nhận ra cô đến gần thì ngay lập tức ngẩng đầu lên khỏi cuộc chiến với bánh quẩy, trên khuôn mặt bầu bĩnh còn dính vài mảnh vụn bánh.
Cậu bé chỉ vào đĩa bánh quẩy trên bàn trà, hỏi một cách giòn giã: “Mẹ ăn không?”
Đột nhiên Vân Sở Mạn cảm thấy có hơi chua xót trong lòng, cho dù người lớn có thái độ thế nào thì trẻ con vẫn luôn gần gũi cha mẹ một cách tự nhiên như thế.
Cô đi tới trước mặt hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu lên nhìn chúng, động tác rất nhẹ nhàng, từ từ lấy bánh quẩy từ tay chúng ra.
Không biết bánh quẩy này đã để bao lâu, chẳng trách vừa rồi Vân Quyển lại bị nghẹn đến mức mặt biến dạng như vậy, cứng đến mức có thể đập vỡ cả quả óc chó.
Vân Quyển nhìn cô một cách khó hiểu, bàn tay nhỏ đột nhiên trống rỗng, luống cuống nắm lấy không khí hai cái.
Vân Thư vẫn cúi đầu nên không nhìn rõ mặt nhưng hai chân nhỏ đã không còn đung đưa qua lại nữa, rõ ràng là đang căng thẳng.
Vân Sở Mạn nắm lấy tay Vân Thư, nhỏ nhắn, mềm mại, móng tay được cắt tỉa rất sạch sẽ.
Cô bé khẽ rụt ngón tay một cái rồi ngoan ngoãn để cô tùy ý nắm lấy.