Chương 50

Nước mắt rất nhanh đã trượt xuống sống mũi Vân Thư, cuối cùng thấm ướt khăn trải bàn nhưng cô bé vẫn lẳng lặng khóc, điều này càng khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn.

Vân Sở Mạn cau mày, cô càng cảm thấy ghét Lý Yến Trân hơn, đều tại bà ta ăn nói bậy bạ nên Vân Thư mới bị kí©h thí©ɧ, ngay cả trong mơ cô bé cũng cảm thấy khó chịu.

“Tiểu Thư không xấu mà...” Giọng nói mềm mại của cô bé vô cùng uất ức.

Lỗ tai của Vân Quyển cử động, đột nhiên cậu bé ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác chớp mắt, quay người lại thì nhìn thấy Vân Thư đang ngủ nhưng vẫn nức nở không ngừng.

Cậu bé hoảng sợ nhìn Vân Sở Mạn, hỏi: “Mẹ ơi, em gái làm sao vậy?”

Vân Sở Mạn khẽ thở dài, nói: “Có lẽ là mơ thấy ác mộng rồi.”

Cô đi đến bên cạnh Vân Thư, nhẹ nhàng vỗ vai cô bé, khẽ gọi: “Tiểu Thư ơi.”

Vẻ mặt của Vân Quyển nghiêm túc, nắm lấy tay cô bé, liên tục nói: “Tiểu Thư tỉnh dậy đi, anh trai ở đây mà.”

Vân Thư ngủ rất ngoan ngoãn và sâu giấc, cho dù Vân Sở Mạn và Vân Quyển có gọi cô bé thế nào thì cô bé cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng vẻ mặt của cô bé đã không còn buồn bã như trước nữa rồi, có lẽ là đã thoát ra khỏi ác mộng. Vân Sở Mạn ôm lấy cô bé, thân thể của cô bé rất mềm mại, nhìn nhỏ nhắn vậy thôi chứ thật ra khá nặng.

Cô nhìn sang Vân Quyển, suy xét đến tính khả thi của việc ôm cả hai đứa nhỏ một cùng lúc.

Vân Quyển xấu hổ nghiêng đầu, nói: “Con, con nắm tay mẹ là được rồi ạ!”

Vân Sở Mạn mỉm cười, giơ tay về phía cậu bé, nói: “Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Khóe miệng của Vân Quyển không tự chủ cong lên, cậu bé nắm chặt ngón tay cô, gật đầu thật mạnh, nói: “Dạ!”

Gia đình ba người họ rời khỏi nhà hàng, ánh đèn xua tan bóng tối trên đường phố. Một tay Vân Sở Mạn ôm một đứa, tay kia dắt tay đứa còn lại, bước từng bước về nhà.

Vân Thư ngủ rất ngon, thỉnh thoảng lại rúc vào cổ cô như mèo con vậy.

Vân Quyển ngoan ngoãn nắm lấy tay cô, thỉnh thoảng lại dùng đôi chân ngắn ngủn giẫm lên bóng của cô.

Đột nhiên Vân Sở Mạn cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt, rất ấm áp.

Lúc sắp về đến nhà, đột nhiên Vân Quyển mở miệng nói: “Mẹ ơi...”

Vân Sở Mạn cúi đầu, nhìn vẻ mặt do dự của cậu bé, hỏi: “Sao thế Tiểu Quyển?”

Vân Quyển cau mày theo thói quen, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vân Thư, do dự hồi lâu mới hỏi: “Em gái... Liệu có còn giống như hai ngày trước nữa không ạ?”

Cậu bé biết Tiểu Thư rất buồn vì vết đỏ trên mặt mình, cậu bé rất muốn giúp đỡ cô bé nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào cả.

Hai ngày trước, một Tiểu Thư vẫn tưởng mình được ông mặt trời yêu thích, là Tiểu Thư vui vẻ nhất, đáng yêu nhất mà cậu bé đã từng thấy. Cậu bé rất sợ hãi bởi vì bà ngoại mà Tiểu Thư sẽ thay đổi, trở lại dáng vẻ buồn bã, ỉu xìu như trước đây.

Vân Sở Mạn nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng cô vẫn có thể đoán được cậu bé đang nghĩ gì. Cô không khỏi cảm thán trước sự cẩn thận của cậu bé, cô siết chặt bàn tay mũm mĩm của Vân Quyển hỏi: “Quả thực mẹ có một cách, con có muốn nghe thử không?”

“Dạ có!” Vân Quyển gật đầu thật mạnh.

Vân Sở Mạn ôm lấy Vân Thư đang ngủ rất ngon giấc, ngồi xổm xuống, cô ghé vào bên tai Vân Quyển nói vài câu, sau đó lại hỏi: “Con có bằng lòng hay không?”

Đôi mắt của Vân Quyển còn sáng hơn cả ngôi sao trên trời, cậu bé gật đầu không chút do dự, nói: “Con đồng ý!”

“Tiểu Quyển đúng là một người anh trai tốt, về sau mẹ sẽ bù đắp cho con.”

Vân Quyển lắc đầu nói: “Chỉ cần có thể khiến em gái vui vẻ trở lại, bảo con làm gì cũng được hết.”

Vân Sở Mạn vuốt ve đầu nhỏ của cậu bé, có đôi lúc Vân Quyển thật giống người anh trai đời trước của cô, làm chuyện gì cũng phải nhớ đến người em gái là cô, lẽ nào đây là đặc điểm chung của tất cả các anh trai trên thế giới ư?