Âm thanh cuối còn cố ý kéo dài ra.
Vân Thư hừ nhẹ một tiếng, uất ức nói: “Rõ ràng là em ở bên cạnh anh.”
Thấy trời đã muộn, Vân Sở Mạn cấp tốc mang hai đứa nhỏ đến bệnh viện gần nhà nhất, chụp X – quang theo chỉ dẫn của bác sĩ, cuối cùng xác nhận chúng đều không bị thương chỗ nào thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ cười cô là người mẹ ngốc nghếch, nói rằng trẻ con không có yếu đuối như cô nghĩ đâu, vậy nên cô không cần phải hoảng hốt như vậy.
Vân Sở Mạn lại không cho rằng mình chuyện bé xé ra to, trước đây sức khỏe của cô không tốt nên cô luôn luôn hy vọng hai đứa nhỏ nhà mình lớn lên mạnh khỏe.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đã tối rồi.
Hai bàn tay mũm mĩm của Vân Thư nắm chặt ngón cái và ngón trỏ của mẹ, không ngừng cọ má mình vào mu bàn tay cô, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, con đói rồi.”
Bụng Vân Quyển rất hợp tác, sôi ùng ục, cậu bé nhanh chóng dùng tay che lại, gò má hơi nóng lên.
Vân Sơ Mạn lấy điện thoại ra để tìm quán ăn gần đó, cuối cùng cô cũng chọn được một nơi có đánh giá khá tốt, giá cả cũng phải chăng rồi nói: “Tiểu Quyển, Tiểu Thư, chúng ta đi ăn buffet nhé!”
“Buffet ạ?”
Vân Quyển và Vân Thư đồng thời ngẩng đầu lên, trên mặt hai đứa đều viết bốn chữ to đùng “đó là cái gì”.
Vân Sở Mạn tìm hình ảnh minh họa nhà hàng từ trong điện thoại, kiên nhẫn giải thích: “Chính là sau khi chúng ta trả tiền rồi, các con muốn ăn bất cứ đồ gì trong đó đều có thể tự mình đi lấy nhưng tuyệt đối không được lãng phí.”
Vân Quyển cau mày nhìn giá tiền phía trên, trầm ngâm sờ cái bụng căng tròn của mình nói: “Nếu con và Tiểu Thư đi ăn thì chắc chắn sẽ lỗ tiền mất.”
Vân Sở Mạn không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của cậu bé lại là lo lắng liệu có lỗ tiền hay không, không hổ là Vân Quyển tính toán chi li mà!
Cô cười nói: “Trẻ nhỏ như hai đứa không cần mất nhiều tiền như vậy đâu, giá cả chỉ tính bằng một nửa thôi.”
Cô nhẹ nhàng chọc vào đôi mày nhỏ đang cau có của cậu bé, nói: “Hơn nữa, thực ra mẹ cũng chẳng ăn hết được tiền vốn nhưng cái hay của ăn buffet là chúng ta có thể vui vẻ tùy ý lựa chọn!”
“Mẹ ơi, con thấy chỗ này rất tuyệt!”
Ngược lại, Vân Thư rất muốn đi, cô bé phấn khích giơ cao hai tay, hai mắt phát sáng, reo lên.
Vốn dĩ Vân Quyển cũng rất tò mò với việc ăn buffet, lại thấy cô bé hào hứng như vậy, cậu bé cũng không nhịn được gật đầu nói: “Thế, thế thì đi đến đó cũng được ạ.”
“Đi thôi!”
Vân Sở Mạn mơ hồ cảm thấy Vân Thư quá mức nhiệt tình rồi, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, vui vẻ dẫn hai đứa nhỏ đi đến nhà hàng buffet.
Gia đình ba người họ rất may mắn, đến đúng lúc nhà hàng này không đông khách nên có thể trực tiếp vào dùng bữa mà không cần xếp hàng.
Vân Sở Mạn dẫn hai đứa nhỏ tìm một góc có vị trí tương đối yên tĩnh rồi ngồi xuống.
Cô liếc nhìn xung quanh, lập tức nhắm đến một số món ăn đã nấu chín và nhiều loại hải sản phong phú!
Đời trước, cô rất thích ăn hải sản nhưng đáng tiếc là cơ thể cô dị ứng với hải sản nên vốn chẳng có cách nào ăn nhiều được, hôm nay cô nhất định phải ăn cho thỏa thích!
Nhưng cô vẫn không quên để hai đứa nhỏ đi trước, cô ấn đôi chân đang nhấp nhổm muốn đứng dậy của mình, nói: “Tiểu Quyển, Tiểu Thư, các con muốn ăn gì thì cứ lấy cái đó nhưng đừng lấy thứ gì quá nóng nhé, mẹ sẽ đợi các con ở đây.”
Vân Quyển và Vân Thư phấn khích gật đầu, nhảy xuống ghế, chạy vọt đến khu đồ ăn.
Ngay cả bóng lưng của hai đứa nhỏ cũng toát lên vẻ vui mừng.
Đầu tiên, chúng nắm tay nhau đi quanh một vòng, sau đó nhanh chóng chia nhau ra hành động.
Vân Quyển rất nhanh đã quay lại, cậu bé chỉ cầm một cái đĩa, đồ ăn bên trên không nhiều nhưng lại rất đa dạng.