Chương 4: Mẹ đơn thân "u sầu"

Phòng livestream nhìn thấy cảnh này, một thoáng im lặng, sau đó là hàng loạt bình luận dày đặc.

[Xin lỗi, tôi rút lại lời nói mẹ của Quyển Quyển hung dữ, không ngờ lại là một mỹ nữ hài hước.]

[Ha ha ha, người mẹ cả đời kiên cường của tôi ơi! Cái gì mà máu cam, rõ ràng là tương cà!]

[Hình như mẹ của Quyển Quyển tên là Vân Sở Mạn, đoạn video loài người thời kỳ đầu thuần phục đôi chân đó đỉnh thật sự!]

[Cái tật “thấy xấu hổ dùm” của tôi lại tái phát rồi!]

[Bé gái là em gái à? Vân Quyển với Vân Thư? Nghe hơi kỳ lạ nhưng cũng hay hay, ha ha.]

[Mấy người ham vui này đừng cười nữa coi, người lớn duy nhất trong nhà ngất xỉu rồi, phải làm sao bây giờ...]

Chương trình《 Chuyện Nhà Mình 》có tổng cộng sáu gia đình tham gia.

Hiện tại, nhóm của Vân Sở Mạn đang xếp hạng áp chót về mức độ yêu thích. Đây là kết quả sau khi cô bất tỉnh, một lượng lớn người xem từ kênh khác đã tò mò chuyển sang. Trước đó, họ còn đứng bét bảng.

Lúc này, trong phòng livestream của cô đầy những bình luận kêu gọi tổ chương trình can thiệp.

“Đạo diễn Lý, chúng ta phải làm sao đây? Có nên ra tay không? Mới quay chưa được hai mươi phút đã phải can thiệp vào khách mời rồi, làm vậy rất dễ bị chỉ trích đó.”

Trợ lý nhỏ với mái tóc như tổ chim đẩy gọng kính tròn đang trượt xuống sống mũi, khuôn mặt tràn đầy vẻ bối rối và lo lắng.

Lý Nhu Phi nhìn chằm chằm: “Cậu không nghĩ đến hậu quả nếu chúng ta ra tay chậm trễ, Vân Sở Mạn thật sự sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Trợ lý nhỏ khựng lại, ra vẻ từng trải: “Chắc là sẽ bị mắng chết.”

Lý Nhu Phi nhìn Vân Sở Mạn bất động cùng với hai đứa trẻ rõ ràng là vẫn đang hoảng sợ kia, nghiêng đầu rồi lên tiếng một cách khó khăn: “Chuẩn bị thông báo cho đội ngũ y tế...”

“Đạo diễn Lý! Vân Sở Mạn tỉnh rồi!”

Tiếng kêu kinh ngạc của trợ lý cắt ngang lời anh ta.

Lý Nhu Phi giật mình quay đầu lại, ống kính chỉ có thể quay được góc nghiêng của Vân Sở Mạn.

Chỉ thấy sau khi cô lồm cồm bò dậy đã ngay lập tức quỳ trên mặt đất, cố ngửa đầu ra sau, mái tóc đen dài tự nhiên buông xuống, điều này cũng khiến cho toàn bộ khuôn mặt của cô lộ ra.

Vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, chiếc cổ thon dài.

Một tia nắng chiếu vào mặt cô, Vân Sở Mạn nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi dày cũng vì bất an mà run rẩy, bóng đổ in xuống không ngừng xé nát ánh mặt trời.

Bên cạnh cô còn có hai nhóc tỳ đáng yêu.

Vốn dĩ là một khung cảnh rất đẹp nhưng tiếc là lúc này Vân Sở Mạn lại đang chảy máu mũi, cằm, cổ và cả tay đều dính đầy máu.

Lý Nhu Phi nhìn thấy cảnh này, huyệt thái dương giật giật.

Lý do anh ta để Vân Sở Mạn dẫn theo Vân Quyển tham gia chương trình này, một là vì bản thân Vân Quyển đã có một chút tiếng tăm, hai là vì nhan sắc của hai mẹ con.

Chắc chắn mọi người sẽ nghĩ đến người mẹ đơn thân xinh đẹp u buồn và cậu con trai nhí nhảnh đáng yêu.

Ai mà ngờ, Vân Sở Mạn vừa lên sóng đã ngã sấp mặt, ném hai chữ “u buồn” vỡ tan tành. Không chỉ vậy, giữa đường còn xuất hiện thêm một đứa nhóc!

Lý Nhu Phi càng nghĩ càng tức, thậm chí còn bắt đầu cân nhắc có nên yêu cầu cô bồi thường hợp đồng hay không.

Đương nhiên Vân Sở Mạn không biết những điều này, hiện tại cô chỉ mong sao có thể cầm máu mũi càng nhanh càng tốt.

Nhưng cô không dám mở mắt, sợ sẽ lại ngất xỉu thêm một lần nữa.

Ngay lúc này, Vân Thư nhỏ giọng nói: “Anh ơi, hay là chúng ta gọi điện thoại cho chị y tá đi, mẹ chảy nhiều máu quá.”

Giọng nói mềm mại non nớt của cô bé còn mang theo tiếng nức nở.

Vân Sở Mạn nghe thấy hai chữ “y tá”, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cô vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, mẹ không sao, chỉ là chảy máu cam thôi, một lát nữa sẽ ngừng lại ngay.”

Hai đứa trẻ không nói gì, căn phòng yên tĩnh được một lúc, ngay sau đó lại vang lên tiếng bước chân.

“Tiểu Quyển? Tiểu Thư?”