Chương 38: Có phải là do anh kiếm được ít tiền quá không?

Vân Quyển có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Vân Sở Mạn nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, dắt tay hai đứa nhỏ đi về phía phòng ngủ: “Chuyện bà ngoại cứ để sau đi, bây giờ đi thay quần áo, mẹ dẫn hai con ra ngoài ăn cơm, tiện thể mua một ít đồ.”

“Mẹ muốn mua gì ạ?” Vân Thư vừa hỏi vừa lắc lắc tay cô.

“Mua một ít đồ dùng cho công việc, còn một tuần nữa mới quay gameshow tiếp theo, mẹ muốn nhân lúc này chuẩn bị cho công việc mới.”

Vân Sở Mạn lấy ra hai bộ quần áo giống nhau của Vân Quyển và Vân Thư từ trong tủ, ướm thử lên người bọn nhỏ rồi nói: “Tiểu Quyển, Tiểu Thư muốn mua gì thì cứ nói với mẹ nhé.”

Hai đứa nhỏ ngẩn người.

Công việc? Quay phim sao?

Vậy chẳng phải mẹ lại phải rời đi một thời gian dài ư? Bọn chúng không muốn xa mẹ, cũng không muốn bị người dì xa lạ kia chăm sóc.

Vân Quyển kích động, tiến lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn Vân Sở Mạn rồi vỗ mạnh vào ngực mình, thề một cách son sắt: “Mẹ không cần đi làm, con có thể nuôi mẹ!”

Cậu bé có thể đi đóng phim để kiếm tiền, như vậy mẹ cũng sẽ đi theo đoàn phim, đến lúc đó lại dẫn theo em gái, cả nhà ba người sẽ không phải xa nhau nữa!

Vân Thư gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Anh trai có thể nuôi mẹ!”

Cô bé gãi gãi má, ấp úng nói: “Con... Con... Con có thể học cách nấu ăn, sau đó nấu cho mẹ ăn!”

Vân Sở Mạn: “...”

Cô dở khóc dở cười nhìn hai đứa nhỏ nghiêm túc này, chẳng lẽ trong lòng bọn chúng cô vô dụng đến vậy sao?

“Được rồi được rồi, sau này mẹ sẽ dựa vào hai con.”

Cô vừa thay quần áo cho hai đứa nhỏ, vừa cười nói: “Nhưng mà bây giờ hai con còn nhỏ, vẫn nên để mẹ nuôi hai con thì hơn, Tiểu Quyển, Tiểu Thư có thể tùy ý làm những việc mình thích, không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, chuyện này đợi hai con lớn lên rồi làm cũng chưa muộn.”

Việc mình thích?

Vân Quyển và Vân Thư có hơi hoang mang nhưng chúng không suy nghĩ kỹ, bởi vì hiện tại rõ ràng là Vân Sở Mạn không tin lời bọn chúng!

“Mẹ ơi, con nói thật đấy, tuy rằng lần thử vai trước con đã thất bại nhưng con còn có cơ hội khác mà.” Vân Quyển vừa nói vừa chỉ vào ngón tay đếm: “Chị Triệu, chú Tiền... Bọn họ đều bảo con đi thử vai.”

Vân Thư cũng vội vàng nói: “Con cũng đã xem rất nhiều chương trình dạy nấu ăn, lần sau có thể nấu cơm cho mẹ ăn rồi!”

“Ừm, được rồi, Tiểu Quyển, Tiểu Thư ngoan lắm.”

Vân Sở Mạn gật đầu một cách qua loa nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, đây có được xem như là cô đang được hai đứa nhỏ cưng chiều không?

Sau đó, cô lại cho mỗi đứa nhỏ một chiếc kẹo mυ"ŧ, xoa xoa đầu bọn nhỏ rồi nói: “Mẹ đi thay quần áo đây, Tiểu Quyển, Tiểu Thư ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ mẹ một lát nhé.”

Nói xong, cô đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Vân Quyển và Vân Thư ngơ ngác nhìn bóng lưng cô, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái, hai đứa nhỏ mới hoàn hồn.

Hai đứa nhỏ mặc quần áo theo phong cách hip hop, áo trắng quần đen, trông rất đẹp trai.

Vân Quyển khoanh tay trước ngực, cau mày nói: “Con thật sự có thể kiếm tiền, tại sao mẹ vẫn không tin con có thể nuôi mẹ chứ?”

Cậu bé vừa nói vừa tủi thân mà bĩu môi một cái.

Tâm trạng Vân Thư cũng không tốt, cô bé ngồi xổm xuống rồi cuộn tròn người lại, hai tay chống cằm, khuôn mặt bầu bĩnh bắt đầu nhăn nhó.

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải là do anh kiếm được ít tiền quá không?”

Vân Quyển chợt nhìn cô bé, trên mặt viết mấy chữ “có lý”.

Thực ra hai đứa nhỏ này không có khái niệm về tiền bạc, chỉ là chúng cảm thấy tình huống hiện tại giống với một bộ phim hoạt hình nói về việc nhân vật chính nỗ lực kiếm tiền để cải thiện cuộc sống.

Vân Quyển ủ rũ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ...”

Vân Thư ngoan ngoãn cũng phải lắc đầu: “Không biết.”