Chương 37

[Nhóm dạy trẻ thật thú vị, đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa đáng tin cậy.]

[Ôi chao, tôi rất thích cách người mẹ giải thích về vết bớt.]

[Kỳ thật nếu nhìn kỹ một chút, vết bớt trên mặt đứa nhỏ rất cá tính.]

[Giá trị nhan sắc của ba mẹ con thật cao, vui hơn tổ bên cạnh nữa.]

[Mọi người phải xem bản livestream đầy đủ sẽ cảm thấy thú vị hơn!]

Vân Sở Mạn thấy mọi người bình luận rất thân thiện mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Khê vỗ vai của cô: “Sự vất vả của cô cũng coi như không uổng phí, sau này cô có việc gì cần giúp đỡ cứ nói, tổ chương trình sẽ tận lực giúp đỡ.”

“Cảm ơn.” Vân Sở Mạn chân thành nói.

“Không có gì, chúng tôi cũng rất thích hai đứa nhỏ đáng yêu.”

Tiểu Khê vẫy tay: “Hai ngày nữa, tài vụ sẽ chuyển khoản phần tiền của Tiểu Thư, tôi đi trước nhé hẹn gặp lại ở kỳ sau.”

Sau khi Vân Sở Mạn tiễn cô ấy đi, cô mới phát hiện vẻ mặt của Vân Quyển, Vân Thư hơi khác thường.

Hai trẻ nhỏ vẫn còn nắm tay nhau ngồi trên ghế sofa, gương mặt nhỏ căng thẳng như thể sẽ phải đối mặt với một vấn đề gì khó khăn.

Vân Sở Mạn khó hiểu đi đến, ngồi xuống nhìn hai đứa nhỏ, cười nói: “Sao vậy? Hai đứa không nỡ chia tay các anh chị trong tổ chương trình à?”

Vân Quyển, Vân Thư ngạc nhiên, mẹ đang cười, không có camera mẹ vẫn cười với chúng!

Vân Sở Mạn xoa hai cái đầu nhỏ, dịu dàng nói: “Sẽ gặp lại họ nhanh thôi”

Mẹ vẫn là mẹ dịu dàng!

Hai đứa nhỏ đã lo lắng suốt cả buổi tối, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đôi mắt ươn ướt, đồng loạt lao vào ôm cổ mẹ.

Vân Sở Mạn suýt nữa bị ngã nhào, cô cười híp mắt vỗ về lưng chúng: “Hửm? Hai đứa khóc à? Tiểu Quyển, Tiểu Thư là những trẻ rất tình cảm, nếu các anh chị của tổ chương trình biết, chắc chắn sẽ rất vui.”

Hai trẻ nhỏ vẫn đang vùi mặt vào cổ mẹ, nghe thấy vậy thì mặt đỏ ửng. Thực ra, chúng không biết các anh chị của tổ chương trình rời đi lúc nào...

Vân Quyển, Vân Thư lại cọ má vào cổ Vân Sở Mạn, không nỡ buông cô ra.

Thấy Vân Sở Mạn mỉm cười, hai trẻ nhỏ nhìn nhau, đồng thời cúi đầu xuống nhận lỗi nói:

“Mẹ, chúng con vừa mới làm sai một chuyện. “

Vân Sở Mạn: “Hả? Mới một lúc mà, các con làm sai chuyện gì được?”

Ngoài miệng cô nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ, hai đứa nhỏ ngoan như vậy thì có thể làm sai chuyện gì?

Vân Quyển nói: “Con vừa mới cúp điện thoại của bà ngoại ạ.”

Vân Thư lo lắng kéo đuôi áo ngủ hình khủng long, vội vàng bổ sung: “Còn con nữa, con và anh cùng cúp máy. “

Vân Sở Mạn sững người một chút mới nhận ra bà ngoại mà chúng nhắc đến là ai.

Cô nhướng mày, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khi đột nhiên mẹ của nguyên chủ liên lạc với mình vào lúc này.

“Mẹ ơi, mẹ giận rồi ạ?” Vân Quyển lo lắng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đã nhăn thành một cục.

Vân Thư cúi đầu xuống một cách bồn chồn lo lắng, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn một cái.

Vân Sở Mạn có thể đoán được sơ sơ nguyên nhân hai đứa nhỏ cúp điện thoại, quan hệ của nguyên chủ và cha mẹ vẫn rất tệ, ước chừng mỗi lần gọi điện thoại đều không được vui vẻ cho lắm.

Cô mỉm cười dịu dàng, an ủi: “Tất nhiên là không rồi, bởi vì mẹ biết hai con muốn bảo vệ mẹ mà đúng không?”

Nghe vậy, Vân Quyển và Vân Thư lập tức mở to mắt, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Chúng không muốn để cho bà ngoại bắt nạt mẹ, cũng không muốn để mẹ buồn.

“Cảm ơn Tiểu Quyển, Tiểu Thư.”

Vân Sở Mạn xoa xoa đầu hai đứa nhỏ rồi lại nói: “Nhưng mà lần sau bà ngoại còn gọi điện thoại tới nữa thì hai con cứ để cho mẹ xử lý được không? Mẹ nhất định sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.”

“Vâng ạ!” Thấy cô không trách mình, Vân Thư vui vẻ như một cái lò xo nhỏ đang đứng im một chỗ không ngừng nhún nhảy, tất nhiên cô nói cái gì là cái ấy rồi.